Tôi là dân tỉnh lẻ, từ khi đi học không quen ai, ra trường nhờ người mai mối rồi cưới anh. Tôi nghĩ đơn giản chỉ cần họ có công việc ổn định, nhà cửa, cưới rồi tìm hiểu cũng không sao. Vì suy🌱 nghĩ ngu ngốc đó mà 15 năm qua tôi phải chịu đựng cảnh vô trách nhiệm của anh.
Tôi bảo anh đưa tiền để💎 lo cho gia đình, anh bảo lương được bao nhiêu đâu mà đưa. Mới cưới nên tôi không cằn nhằn gì, vẫn vui vẻ, từ đó tới g𝔉iờ tôi không biết lương anh bao nhiêu. Tôi thèm có buổi tiệc sinh nhật, được chồng cho tiền dù bản thân không thiếu tiền. Suốt 15 năm chồng chưa nhắn tin cho tôi lần nào, một năm gọi điện được hai lần, giờ mà hỏi vợ chồng cưới nhau ngày nào thì đúng là chuyện xa xỉ.
Anh vô tâm với tôi, tôi không bận tâm, nhưng với con anh cũng vậy. Cuối tuần tôi bảo chở con đi chơi, anh nói đi làm cả tuần mệt, cuối tuần cần nghỉ ngơi, có xe đó mẹ con tự chở nhau đi. Con ốm cũng mình tôi lo, thậm chí con đi bệnh viện hay khi tôi sinh bé thứ hai cũng phải tự chăm, không có chồng. Tôi hận anh vô cùng, chỉ muốn ly hôn, thế mà vì con tôi chẳng bỏ anh được. Tôi sợ con đi học bị bạn bè nói cha mẹ ly dị, sợ mọi người ở cơ quan dè bỉu. Mọi người t🐓rong gia đình bảo đã chịu đựng bao năm, nay sống vậy tiếp chứ có gì phải ly hôn.
Cuộc sống không có tình yêu, tôi thèm cảm giác được yêu thương, được sống vui vẻ và hạnh phúc như mọi người. Phải làm𒈔 sao với người chồng vô tâm? Chúng tôi không bao giờ trò chuyện, chỉ khi cần nói về con thì mới trao đổi, mỗi lần như thế anh nói rất to như cãi lộn, rồi còn nói lời tục tĩu. Sợ con cái nghe nên tôi lại nhịn. Chồng còn sẵn sàng đấm đá tôi không thương tiếc d💧ù ngoài xã hội tôi là tiến sĩ kinh tế, được nhiều người yêu thích. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Hằng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc