Thế mà giờ đây, đứng trước những ngã rẽ của cuộc sống, chúng ta bắt buộc phải chọn lựa: gia đình lớn hoặc gia đình nhỏ. Đương nhiên, trong chúng ta sẽ không ai đủ can đảm để lựa chọn như vậy; có điều không thể dây dưa và gây khó xử cho mỗi bên nên buộc phải đưa ra quyết định. Quyết định đó sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, đến chúng ta và hai đứa nhỏ nhưng em sẽ chấp nhận buông tay. Chúng ta đã quen nhau hơn 10 năm và kết hôn đã hơn 8 năm, có hai mặt con, đủ nếp đủ tẻ, chư𝓀a bao giờ nảy sinh mâu thuẫn từ hai vợ chồng.
Đây là khoảng lặng thứ hai trong hôn nhân của mình, phải không anh. Lần đầu tiên, anh bỏ bê gia đình và mẹ con em khi con của chúng ta mới tròn tuổi, chập chững biết đi, bi bô tiếng gọi ba. Anh đi theo tiếng gọi mà em thấy đó là tiếng sét ái tình, giữa anh và chủ đầu tư (chắc cũng chán chồng). Sau một năm a💛nh đi khỏi nhà, mẹ con em tìm mọi cách để anh quay lại bởi nghĩ vẫn cần anh. Mọi thứ sang trang mới khi chúng ta có một chút tài sản riêng, mọi người nhìn vào chắc sẽ ngưỡng mộ lắm; hai bàn tay trắng mà ta làm nên tất cả.
Sóng gió chưa nguôi ngoai, một lần nữa em bất lực nhìn cảnh gia đình mình tan nát nhưng không biết ꦺnguyên nhân từ phía ai. Em ôm con về ngoại, anh ở một mình, tuy mình cũng có gặp nhau nhưng chưa bao giờ dũng cảm đối diện sự thật, dám nói một lần vì tương lai của gia đình. Chúng ta tránh né, chưa bao giờ dám đối diện với nhau, hai vợ chồng cứ thế xa càng xa. Em quyết định sẽ không níu kéo anh nữa; anh cứ sống cuộc sống của anh, mẹ con em sẽ có cuộc sống khác, cuộc sống mà anh và gia đình anh không bao giờ có thể can dự vào.
Em mệt mỏi khi phải chứng kiến anh hung hăng, đập phá đồ đạc trong gia đình chỉ vì em không lo cho má anh, không chăm sóc gia đình anh, anh bảo cái gì cũng gia đình em. Ngày em mới về làm dâu, má anh nặng nhẹ, một đứa con gái mới lớn đi học đại học xong ra trường là về có chồng, nhỏ đến lớn chưa làm việc gì nặng nhọc. Má anh bắt em giặt đồ phải múc nước giếng, anh phụ em giặt cái chăn mà má cũng bảo việc đó không phải của đàn ông. Em đưa tiền đám giỗ anh không lấy, mẹ bảo chỉ lấy tiền của anh. Khi em nằm viện vì sẩy thai, nhà anh sợ phong long, không thèm ngó ngàng gì đến rồi còn dặn anh không được qua bệnh viện. Chỉ có má em lo cho em, cảm giá đó anh và n🎉hà anh hiểu được bao nhiêu?
Ngày qua ngàyꦇ, anh cứ trách móc, nặng nhẹ với em. Suốt mùa dịch ở nhà, anh kiếm đủ cớ đá thúng đụng nia, em biết anh so sánh mẹ em ở với mình giữ cháu nên sướng, còn mẹ anh ở quê khổ. Sao anh không suy nghĩ về đưa mẹ anh ra giữ con giúp là sẽ biết giữ cháu sướng hay khổ. Mẹ em về hưu chưa được nghỉ ngơi ngày nào thì em đã hết thời gian nghỉ sinh, mọi thứ trong gia đình một tay bà chăm lo, từ bữa ăn giấc ngủ cho con và cho cả gia đình mình (nhà ngoại đang sửa nên bà ngoại qua ở với vợ chồng mình🃏). Anh chỉ thấy mặt sung sướng đó, anh thử ở nhà giữ hai đứa nhỏ, rồi cơm nước áo quần xem có sướng không thì hãy nói.
Đỉnh điểm, anh bảo về quê ở lại, em không đồng ý, anh mang đứa lớn về chơi mấy ngày mới ra, rồi hằm hằm, chẳng vui vẻ gì, gặp mẹ em mà anh bảo: "Bà không biết dạy con". Anh chửi bới, lôi hết đồ của mẹ em ra đốt như xe, nồi xông hơi, nồi chiên không dầu... Em xem cameraꦯ, nhờ hàng xóm qua ngăn cản hộ. Anh thì thôi, rượu vào lời ra, mắng mỏ và xúc phạm gia đình em không ra gì. Đây không phải lần đầu anh có những lời lẽ thô tục, hỗn hào với gia đình em. Em chịu đựng như thế là đủ rồi; em mang con ra đi từ đó đến nay.
Ban đầu nhà ngoại làm chưa xong, em mỗi ngày cả đi cả về hơn 60 km; mỗi lần ra vào là mỗi lần ứa nước mắt, khóc cho sự bẽ bàng, sự trái ngang của bản thân mà ai cũng tưởng là sung sướng, ngồi mát ăn bát vàng. Rồi cũng đến lúc kết thúc sự👍 chịu đựng, hơn 3 tháng ra khỏi nhà em thấy nhẹ nhàng, vô tư, ✤không phải lo nghĩ nhiều. Ba mẹ con sẽ không đầy đủ khi ở với anh nhưng em thấy nhẹ nhàng, rồi đâu sẽ vào đó thôi.
Dung
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc