Lời đầu tiên xin gửi lởi chúc mừng đến U23 Việt Nam, vì các cầu thủ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Về trận cầu thua đau U23 Triều Tiên, tôi vắn tắt như thế này:
1. Có rất nhiều cái đầu tiên (của U23 Việt Nam tại giải này) trong trận đấu cuối cùng: Ghi được bàn thắng; để bị thủng lưới, bị phạt penalty, bị thẻ đỏ và bị thua trận.
2. Công tác trọng tài rất không tốt, cứ như xử ép U23 Việt Nam. Đặc biệt, trong tình huống cầu thủ đội bạn chạm tay ở hiệp một, trọng tài chính đã không xử phạt 11m thì chớ, tệ hơn khi tổ trọng tài VAR đã... ngủ quên lúc đó.
3. Với truyền thống các đội bóng Tây Á luôn bắt tay để cùng dắt tay nhau vào vòng trong ở những trận cầu quyết định cũng là điều không ngạc nhiên. UAE và Jordan đã triển khai kịch bản hoàn hảo, tròn trịa.
Vì vậy, cho dù U23 Việt Nam có thắng U23 Triều Tiên với tỷ số cách biệt bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn phải xách giày về Việt Nam ăn tết. Tuy nhiên, ngay nhiệm vụ của họ cũng không những không hoàn thành mà còn thua thảm. Người xưa đã dạy "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân". Chúng ta đã thua một cách vui vẻ và chấp nhận thực tế lứa U23 Việt Nam tại giải này chưa đủ độ chín, cho dù họ đã rất cố gắng.
4. Về phong độ của thủ môn Bùi Tiến Dũng trong trận này cũng bình thường thôi. Cậu ấy không phải thánh nhân, hãy nhớ lại những gì cậu ấy đã nỗ lực cứu thua quá nhiều lần trong ngay hai trận đấu tại giải này, không cần nói đâu xa.
5. Về HLV Park Hang-seo một phần do đã bị bắt bài, một phần do không có sự lựa chọn tối ưu khác.
6. Về U23 Triều Tiên, họ là những chiến binh thực thụ, họ đã không còn mục tiêu, nhưng còn danh dự. Họ đã từng tham dự Worldcup (2010), Việt Nam chúng ta còn rất xa mới chạm được tới giải đấu lớn nhất hành tinh đó.
>> Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.