Lúc về Hà Nội học vài tháng, tôi hay ăn cơm bụi ngoài hẻm, lâu dần thành quen thꦰân với chị chủ quán. Chị hiền lành nhưng mắt lúc nào cũng đượm buồn. Có lần chị trêu: "Các em mặc áo dài đi học nhìn thích thật đấy, sau này có con chị cũng nhất quyết phải cho nó đi học".
Tôi nghe kể chị có yêu một anh nhìn cũng khôi ngô tuấn tú nhưng sau đó chia tay, đến giờ chị vẫn chẳng chịu thương ai nữa. Một lần, mấy chị em ngồi ăn cùng nhau, chị kể: "Chị ra đời chịu khổ từ năm 12 tuổi, chân tay lấm lem mùi đời. Nhưng lại đem lòng thương anh con nhà gi꧙a giáo".
Chúng tôi bảo: "Sao chị không yêu tiếp mà🦹 hai người lại lỡ dở?". Chị nói: "Khi chị về nhà, anh cất lời là công chức. Chị không sao hiểu được những thứ cao sang nhà anh nói nê🥀n chị đành giữ tình cảm này cho riêng mình".
Chúng tôi nói nhà anh kia hạn꧃h họe, có mấy cái bằng cấp đã lên mặt. Đại học thì hay lắm sao, chẳng bằng mình kiếm ra tiền, môn đăng hộ đối là gì chứ.
Bẵng đi một thời gian, tôi về quê, nghe chuyện một đứa bạn nghỉ học đi làm công nhân cho một công ty nước ngoài, sau này quen một anh làm ngành y. Lúc đầu mọi thứ đều mầu hồng, cho đến khi hai đứa cưới nhau. Vợ chồng ngày càn🅺g xa cách, vì những câu chuyện chồng kể, bạn ấy không thể hiểu được. Không thể chia sẻ đồng cảm và thấu hiểu. Cuối cùng cô ấy chọn ly hôn.
>> Cưới vợ hơn một tháng đã hối hận vì không ꦇ'môn đăng h🦩ộ đối'
Đành chịu thôi, sự khác biệt về tri thức còn đáng sợ hơn sự khác biệt về tiền. Tri thức là một trong những thứ khiến con người ta hòa hợp. Giống như người học lớp 7 không thể nói bài toán lớp 4 được. Nên câu " môn đă🧸ng hộ đối" bao hàm nghĩ rộng lắm.
Đến lúc tôi kinh doanh, trong một buổi hội thảo, chị giám đốc vùng 🅠kể hồi đại học ,chị thương một anh trai Hà Nội. Nhà anh giàu có tiếng, chị nhà nghèo chưa có điện thoại thì anh đã dùn🅺g sim tứ quý, ôtô đưa rước, nhà anh phản đối anh chị ác lắm.
Năm chị 27 tuổi, sau bao nỗ lực chị mua được nhà ở Hà Nội, có ôtô riêng, có vị trí đứng nhất định. Sau ngần ấy năm, bố mẹ anh mới đồng ý cho anh chị c🥀ưới. Năm 29 tuổi chị lên xe hoa.
Tôi có đọc đâu đó một câu nói: "Cái gọi l♐à môn đăng hộ đối, tuy lỗi thời cũ kỹ nhưng nó ch▨ưa bao giờ hết quyền lực, đủ sức dìm chết bất cứ kẻ tầm thường nào".
Trong lòng tôi đọc xong câu ấy thì nên một tiếng và hiểu được n♏hiều thứ. Từ giây phút đó tôi học nhiều thêm một chút, đọc sách nhiều hơn, nỗ lực chăm chỉ... để sau này đặt chân đến bất cứ gia đình nào cũng không bị thua thiệt, cúi đầu và tự ti.
Nguyễn Phương Yến
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.