Nhà tôi có hai anh trai và một em gái, hiện anh trai có gia đình ở xa, tôi cũng có chồng, chỉ có vợ chồng em gái ở chung với ba má. Từ nhỏ, em được má cưng chiều nên không đụng tay vào bất cứ việc gì trong🎉 nhà, má nói tôi là chị phải làm hết cho em. 12 tuổi tôi tập đi chợ, nấu ăn cho đến việc nhà cửa, rửa chén bát. Em chỉ ăn rồi đi học, đi chơi. Anh em ai cũng được má yêu thương trừ tôi, chưa một lần tôi nghe những lời ngọt ngào từ má. Cô Bảy hàng xóm nói tôi là con ghẻ, không phải con ruột: "Tụi nó là cục vàng, còn mày là cục than".
Năm tôi tốt nghiệp lớp 12, rất muốn lên Sàಞi Gòn học nhưng thấy gia đ🅘ình khó khăn nên xin đi làm, bớt gánh nặng cho má. Hai năm sau, em tôi lên Sài Gòn học, má tự hào khoe em nó học giỏi, thi đậu cao đẳng chứ chị nó học dở không thi nổi đại học đâu. Nghe mà chua xót, má thật sự không hiểu tôi. May mắn cơ quan tạo điều kiện cho tôi vừa làm vừa học, cuối cùng tôi cũng có tấm bằng đại học, chứng minh rằng tôi không dở như má nghĩ. Còn em, mấy năm trời, tốn không biết bao nhiêu tiền của mới lấy được bằng trung cấp kế toán.
Ngày tôi có nhiều người theo đuổi, má nói: "Mày làm gì mà hết đứa này đến đứa khác theo?" dù tôi không thích ai trong số họ, đi chơi cũng không dám đi. Tôi luôn nghĩ phải giữ mình, không để ba má xấu hổ. Riêng em có quyền đi du lịch, ăn chơi với bạn trai, em có bầu trước khi cưới má cũng không phản ứnꦏg gì. Dù má luôn miệng răn dạy tôi là con gái như vậy hư thân mất nết. Bao nhiêu điều tốt đẹp má đều dành hết cho em, chỉ mình tôi là xấu. Tôi tủi thân, chỉ biết ngồi khóc một mình.
Tôi có chồng ở xa nên cuối tuần thường mua đồ ăn về thăm ba má, thấy nhà cửa bừa bộn lại dọn dẹp, nghe ba má than phiền vợ chồng em ăn ở không gọn gàng, không biết lo. Mọi việc ăn uống trong nhà cho đến đưa rước con đi học, cho con ăn, tắm cho con, em đều đẩy hết cho ba má. Hai đứa con em bệnh, má chăm cả ngày, khi má bệnh thì em mặc kệ, không biếu má được đồng nào mua thuốc. Nhà 𓆉có đám giỗ, tôi xin nghỉ làm chạy về phụ dọn dẹp, nấu nướng, vợ chồng em thấy nhưng xem như không biết gì, chỉ đợi cúng xong vào ăn. Nhiều lần tôi chứng kiến em ăn nói hỗn láo với má, má vẫn im lặng xem như không nghe. Hôm qua, tôi lại thấy một lần nữa, hết chịu nổi tôi lớn tiếng với em, em cũng xấc xược với tôi.
Bao nhiêu năm chịu đựng thiệt thòi tôi bùng phát ra, người má thương yêu cưng chiều nhất lại là đứa mất dạy nhất. Em xem ba má, anh chị trong gia đình như người dưng. Em không biết mình sai, luôn cho mình là đúng. Tôi rất giận, không muốn về thăm nhà nữa. Em như ngày hôm nay cũng là lỗi một phần ở má. "Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà", câu nói đó chưa bao giờ sai. Tôi ⛦tin đời có nhân quả, những gì em gây ra sau này em sẽ gánh. Nhìn chị em người ta thương yêu nhau, tôi thấy chạnh lòng, ước gì mình chưa từng có em gái.
Mây
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc