From: Vu Hong Hanh
Sent: Monday, October 26, 2009 6:46 PM
Tôi cũng trong hoàn cảnh của anh Đức, chỉ khác tôi là phụ nữ, chỉ có một cháu trai và s෴ự chờ đợi của tôi mới kéo dài được có 6 năm.
Tôi rất cảm phục sự bao dung đến vô ꦫlý, sự nhẫn nhịn đến nhu nhược và sức chịu đựng đến vô cảm của anh. Chỉ có điều tôi không hiểu anh chịu đựng một cuộc sống đày đọa như vậy để làm gì. Có phải anh cho rằng, anh đang hy sinh bản thân vì hạnh phúc của hai con anh, vì hạnh phúc vợ anh và của những người thân của anh? Nếu vậy, có lẽ anh nên tìm hiểu rõ xem hai con anh, vợ anh và những người thân của anh có thực sự hạnh phúc không.
Tôi không rõ con anh bao nhiêu tuổi nhưng tôi n🔴ghĩ rằng cho dù các cháu ở độ tuổi nào, các cháu cũng có thể biết rằng mình có hạnh phúc hay không. Con trai tôi mới 5 tuổi, nhưng khi tôi hỏi cháu rằng cháu có hạnh phúc không khi mẹ không ở cùng bố, và như vậy bố mẹ không cãi nhau nữa, cháu đã trả lời tôi rằng cháu thấy hạnh phúc khi mẹ không sống cùng bố.
Còn về phía vợ anh, tôi chắc rằng không cần hỏi anh cũng biết rằng cô ấy không hạnh phúc, vì nếu💮 hạnh phúc, cô ấy đã không cặp bồ. Với người thân của anh, tôi chắc rằng chẳng ai có thể hạnh phúc nổi khi chứng kiến sự đau khổ của anh. Ngay cả bố mẹ chồng tô🎶i cũng tán thành khi tôi nói muốn ly hôn với chồng tôi, đừng nói bố mẹ đẻ tôi sẽ thấy nhẹ nhõm thế nào khi tôi chấm dứt một cuộc hôn nhân chỉ mang lại cho tôi những dằn vặt, đau khổ. Tôi nhớ một người bạn có nói với tôi rằng, sẽ chẳng có ai mang bạn ra khỏi vũng lầy mà chính bạn phải tự mình bước ra khỏi nó. Cái địa ngục trần gian mà tôi đã tự mình bước vào đó, tôi sẽ phải tự bước ra thôi. Và anh cũng vậy.
Tôi không hiểu liệu anh còn có thể tin yêu vợ anh sau những gì đã xảy ra, nhưng tôi không thể yêu và chung sống với chồng khi không còn một chút tôn trọng và tin tưởng anh ta. Sức chịu đựng của tôi cũng kém anh, sáu năm đối với tôi đã đủ dài để hiểu rằng cuộc hôn nhân của tôi hoàn toàn thất bại, và tôi không thể tiếp tục đâm đầu vào ngõ cụt khi biết rõ không c🏅ó lối ra.
Thà mất sáu năm tăm tối của quá khứ, cho dù đó lẽ ra phải là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, còn hơn mất cả tương 𒅌lai trước mặt. Tôi biết ly hôn với tôi sẽ khô🥂ng dễ dàng, vì chẳng có loài ký sinh nào chịu tự nguyện từ bỏ vật chủ của nó, nhưng vì hạnh phúc của con tôi và của bản thân, tôi sẽ phải làm cho bẳng được. Hy vọng sau cơn mưa, trời lại sáng, cho cả anh và tôi.