From: Linh Le
Sent: Monday, November 16, 2009 6:18 AM
Tôi thật sự rất shock khi đọc xong bài viết của anh Hùng. Mặc dù đã rất khuya nhưng tôi vẫn tranh thủ viết vài lời gửi đến anh.
Trước tiên, tôi cũng chia sẻ cùng anh về những bức xúc mà anh đang phải đối mặt. Tôi cũng đang làm vợ, nhưng chưa có con cái. Tôi cũng không ủng hộ việc vợ anh bê tha lười nhác việc nhà như vậy. Song, anh Hùng à, anh còn nhiều cách để giãi bày với chúng tôi mà, đâu cần thiết phải miệt thị vợ anh như vậy.
Cái cách anh nói về vợ anh, thoạt nghe tôi cứ ngỡ anh nói về một người phụ nữ buôn hàng cá (tôi xin lỗi, tôi không có ý khinh miệt công việc này, nhưng đây là việc mà ít cần đọc sách hay tư duy gì nhiều) chứ không phải là một phụ nữ với 2 tấm bằng ĐH và Thạc sĩ. Sao lại nặng lời thế hả anh? Lại còn nói vợ là “thiếu hiểu biết”, "vô giờ giấc, không nề nếp”… và thẳng thừng chê bai cô ấy thiếu giáo dục về nhân cách và kỹ năng sống. Những ngôn từ ấy nặng nề lắm anh biết không?
Anh cứ nhắc mãi cụm từ “mặc dù là một thạc sĩ khoa học”, anh coi thường chị ấy hơn những gì chúng tôi có thể hình dung ra. Đành rằng cô ấy không hoàn hảo như anh mong đợi, nhưng người phụ nữ ấy đã sống trọn vẹn với anh cả thời xuân sắc đấy thôi. Mọi người nói anh tự cao và gia trưởng thật không sai.
Đọc bài của anh, thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp hình ảnh chính mình trong con người vợ anh (tôi cũng hay ngủ nướng đấy), rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện mình không như thế này, thế kia… Tôi thật sự sợ, sợ vì nếu tôi giống nhiều điểm quá thì như những gì anh viết, tôi cũng “vô giáo dục’ và “thiếu hiểu biết”.
Tôi còn thua xa chị ấy khi chỉ mới có mảnh bằng trung cấp nghề. Thế nhưng vợ chồng tôi vẫn sống tốt và anh ấy vẫn rất thương yêu, tôn trọng tôi. Tôi không dám cho là “mãi mãi như thế” nhưng chí ít trong đầu anh ấy tôi không tầm thường và thấp hèn như ánh mắt mà anh nhìn chị ấy. Tôi thấy đau cho chị ấy đấy. Tốt nhất anh đừng để chị ấy xem những gì anh viết, vì theo tôi dù có “thiếu hiểu biết” và “ít đọc” đến đâu cũng cảm thấy choáng váng chứ đừng nói chi là một thạc sĩ.
Còn chuyện con cái, sao cứ phải là anh đưa đi thì chị phải rước về? Làm cha đối với anh nặng nề và sòng phẳng như vậy sao? Thế chị ấy đã mang nặng đẻ đau để làm tròn thiên chức người mẹ, sinh cho anh một cặp trai gái như ý còn gì? Trong trường hợp anh Đức thì còn dễ thông cảm hơn vì anh gánh vác quá nhiều. Tôi không cho rằng những người đàn ông như thế là nhu nhược đâu, họ có lý do để tạo nên sức mạnh ấy, đó mới là tình yêu và trách nhiệm. Cái mà tôi không tìm thấy ở anh dù có cố gắng đọc và nghiền ngẫm suốt bài viết dài của anh.
Tôi xin lỗi vì không đồng cảm hoàn toàn cùng anh. Tôi nghĩ biết đâu anh rời bỏ chị cũng là cách mà chị ấy có thể tìm lại được chính mình, tự giải thoát để thấy mình không tầm thường và thấp hèn như anh nghĩ. Về phần anh, đó cũng là cơ hội cho anh đi tìm “nửa kia” thật sự hoàn hảo của đời mình, đối với anh thì tuổi của anh chưa muộn đâu. Nhưng chị ấy thì là “hơi xế” rồi đấy anh ạ.
Xin chân thành cảm ơn mục Tâm sự của quý báo.