From: Hoa va Co
Sent: Monday, November 09, 2009 5:06 PM
Thân chào tòa soạn và gửi anh Hùng,
Tôi cũng dành thời gian để đọc bài viết của anh. Nhưng nói thật, tôi không đọc hết vì nó quá dài, quá lan man. Tôi chỉ thấy bài của anh toát lên hai điều. Thứ nhất, anh tô vẽ rất đẹp về con người mình - một người chồng, người cha đầy trách nhiệm nọ kia. Thứ hai, ngược lại với cái thứ nhất, anh kể mọi thứ để "nói xấu" vợ.
Đọc bài viết của anh siêu dài như vậy, tôi chỉ thấy anh có vẻ chắp nhặt và đàn bà quá, nói anh đừng giận. Tôi thấy rằng trước khi kể xấu vợ, anh nên tự đánh giá lại bản thân mình. Anh đã sai ngay từ đầu khi không biết uốn nắn cô ấy, thực sự nói là uốn nắn thì cũng không đúng mà phải nói là chia sẻ. Đã nói là vợ chồng thì cùng nhau xây dựng, không để bụng nhau những cái quá vụn vặt, cái gì sai thì góp ý, rồi cùng nhau từ từ sửa.
Tôi chỉ đơn cử một ví dụ nhỏ như anh đã nêu rằng anh bị bệnh, nhưng vợ anh không biết anh ăn uống kiêng khem như thế nào, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng chắp nhặt sao? Đàn ông kiểu anh xin lỗi là quá nhỏ nhặt. Tôi thì tôi thấy thế này, con người ta không ai hoàn thiện cả, vợ anh cũng vậy thôi, ai chẳng có lúc vô tâm, được cái nọ hỏng cái kia. Cái quan trọng là anh không đủ can đảm để ngồi lại với vợ và cả hai cùng nói ra cái gì được cái gì không để cùng nhau sửa chữa và xây dựng.
Vợ anh theo như anh nói là "cục nợ" và "hết thuốc chữa" như bây giờ tất cả ngay từ đầu là do anh chứ chẳng phải do ai cả, chứ đừng nói là "giang sơn dễ đổi bản tính khó dời". Theo tôi cái gọi là bản tính khó dời chỉ là anh biện minh mà thôi.
Đọc bài viết của anh tôi thấy thương cho vợ anh rất nhiều. Tôi cũng là một người vợ, chồng tôi cũng có những lúc chưa vừa ý về tôi, và tôi cũng vậy, nhưng chúng tôi luôn thẳng thắn với nhau rằng cái này chưa được, cái kia chưa ổn và cùng nhau sửa chữa. Ngay như bệnh tật hay ốm đau cũng vậy, người này biết thì nên nói với người kia, thế vừa nhanh, lại vừa đầy đủ, không mất công tìm hiểu.
Đọc đoạn anh nói mẹ anh ốm thập tử nhất sinh, cô con dâu nịnh mãi mới vào chăm được 3 ngày, nghe mà chua xót thế! Tôi thì tôi thấy nếu như cô ấy thực sự lười và vô trách nhiệm, cô ấy đã chẳng thèm vào trông mẹ anh đến tận 3 ngày đâu. Cái mà anh nói nghe có vẻ muốn để gây cười cho mọi người, nhưng mà thực tế, đọc thấy chướng vô cùng, thậm chí còn thấy ahn chẳng bao giờ nhìn thấy điều tốt gì ở vợ, cái gì cũng chướng mắt.
Tôi xin mạn phép đưa ra một số giải pháp cho mấy căn bệnh của vợ anh như sau:
1. “Thiếu hiểu biết”: Cái anh đưa ra là cô ấy ít đọc báo, xem tivi... Anh đừng đánh giá con người ta không làm cái gì trước mặt anh có nghĩa là người ta thiếu hiểu biết. Nếu thực sự cô ấy không biết, anh có thể là người nói với cô ấy về điều anh biết. Có nhiều cách để hiểu biết chứ không phải là việc đọc sách, xem tivi! Còn việc anh mua sách về cho cô ấy đọc trước rồi bàn luận, tôi thấy không cần thiết. Anh có thể mua sách về, nói vợ anh là sách này cũng hay và bổ ích, em thử đọc xem sao.
2. "Ngủ nướng": Anh có thể góp ý nhẹ nhàng rằng anh muốn cô ấy dậy sớm để nấu cho con ăn, như vậy vừa sạch sẽ, vừa tiết kiệm. Việc đó có thể khó khăn ban đầu, nhưng anh có thể làm cùng vợ, hai vợ chồng cùng chia sẻ, chăm sóc cho con, như vậy vừa tăng được tình cảm vợ chồng, vừa tốt cho các cháu. Sau dần sẽ quen hết, cái chính là anh không chịu thử! Còn anh nói là ngày thứ 7 chủ nhật là ngày giải quyết cái tồn đọng trong tuần thì anh có vẻ quan niệm hơi quá lệch lạc. Anh đi làm, vợ anh cũng đi làm, ngày thứ 7 là ngày nghỉ, nên tạo tâm lý thoải mái cho mọi người chứ đừng đẩy mình và cả gia đình vào cảnh nghĩ ngày thứ 7, chủ nhật là ngày tra tấn vì việc nhà. Anh có thể lên lịch và nói với vợ và các con anh rằng anh định thứ 7 này cả nhà cùng làm gì, thế là ok, mọi người cùng vui vẻ bàn nhau làm.
3. "Đi chợ chiều": Anh nói cái này không đúng, giờ chợ sáng hay chợ chiều thì cũng như nhau vì thức ăn giờ rất sẵn, cái chính là anh có biết hướng vợ và nói với cô ấy chọn đồ ngon hay không mà thôi. Không phải ai cũng giỏi. Cứ cho là vợ anh đi chợ sáng đi, nhưng nếu như không biết, người ta vẫn mua phải thực phẩm ôi thiu từ ngày hôm trước. Nếu như anh biết, anh có thể đi cùng vợ một vài lần để chỉ cho cô ấy, cũng như anh thích ăn gì thì nói với cô ấy để cô ấy học hỏi, tìm hiểu. Hoặc giả như anh có thể lên mạng tải về công thức rồi đưa cho cô ấy. Vài lần thành quen hết.
4. Còn những bệnh khác như không ngăn nắp, lười việc nhà, ăn ở bẩn... đều là do từ xưa anh đã không nhắc nhở vợ, lại chiều vợ quá thể nên vợ anh chẳng biết làm gì. Nếu như anh thực sự muốn vợ thay đổi thì bản thân anh phải nghĩ là cần phải làm cô ấy thay đổi bằng chính sự cảm thông và góp ý của mình.
Một lần nữa, tôi muốn nói với anh Viet Hung rằng trước khi nói xấu vợ, hãy xem lại bản thân mình. Vợ chồng cần có sự hòa hợp, cảm thông và chia sẻ, góp ý cùng xây dựng tốt lên. Trước khi mang chuyện của mình lên kể khổ cho mọi người, anh hãy cân nhắc nguyên nhân trước. Vợ anh đến như bây giờ toàn do anh mà ra cả cứ chẳng phải do ai. Thế nên đừng mang lên đây chia sẻ vì chẳng ai thông cảm với "nỗi khổ" của anh được cả, mà chỉ thấy buồn cười với kiểu nói xấu vợ của anh mà thôi.
Xin cảm ơn tòa soạn đã cho tôi cơ hội chia sẻ ý kiến của mình!
Hoa & Cos