Tôi là người đi Đà Lạt khá thường xuyên. Tháng vừa rồi, tôi lên Đà Lạt quên không mang theo áo lạnh. Khi đến thành phố, tôi ghé vào Trung tâm thương mại chợ Đà Lạt hỏi mua một cái áo len để m🍌ặc buổi tối, đi dạo chơi với bạn bè.
Tôi hỏi chiếc áo len giá bao nhiêu? Cô chủ cửa hàng hô 𒐪1,7 triệu đồng. Tôi bảo giá cao quá (thực tế tôi cũng không biết chiếc áo này giá bao nhiêu là hợp lý, nhưng 1,7 triệu là quá cao). Thấy tôi có ý định bỏ đi, cô chủ quán liền trấn an: “Thì em nói vậy, anh xem thế nào cứ ❀ra giá đi”.
Tôi nói: “Giá cô nói thế tôi không biết trả bao n🔯hiêu cho vừa”. Tôi vừa nói dứt lời thì gặp một người bạn ở Đà Lạt nói nhỏ với tôi là trả giá 400.000 đồng thôi. Tôi không dám trả giá thấp nên tôi nói với chủ quán là: “Không mua, vì không mang theo đủ tiền”.
Cô chủ quán liền chửi tôi như tát nước và bên cạnh là hai thanh niên nhìn tôi♚ như muốn “ăn tươi nuốt sống”. Tôi im lặng và đi về phòng khách sạn. Vừa về đến phòng thì người bạn khi nãy lại gọi bảo tôi xuống của🉐 hàng kế bên cô bán hàng kia, để lấy chiếc áo len đó giá 400.000 đồng.
Khi tôi quay lại, vừa bước vào thì bà chủ của cửa hàng này lại hét chiếc áo một triệu đồng. Tôi giải thích: “Một người bạn tôi vừa gọi điện bảo tôi xuống lấy chi♋ếc áo này giá 400.000 đồng”. Lúc này, bà chủ quán mới không nói gì, liền gật đầu vào gói chiếc áo lại cho tôi.
Các bạn thấy khủng khiếp không? Nhưng chưa hết, khi tôi mua chiếc áo xong, nhìn qua cửa hàng kế bên thấy một người dân mua chiếc áo giống y hệt mình. Tôi hỏi anh ta mua chiếc áo𒉰 đó giá bao nhiêu? Anh ta nói mua hết 300.000 đồng.
Tôi ngỡ ngàng. Vậy là tôi mua chiếc áo này vẫn hố 100.000 đồng. Đây là tôi so với anh này thôi chứ thực tế thì không biết là bao nhiêu. Tôi cảm t⭕hấy rất bức xúc với kiểu làm ăn như thế này ở một💖 thành phố du lịch.
>> Xem thêm:
Chia sẻ bài viết của bạn về nạn chặt chém tại đây.