Chiếc xe máy số gắn bó với tôi từ năm cuối sinh viên, chuyển 🌼việc qua 3-4 công ty, tôi cùng nó rong ruổi khắp các nẻo đường Sài Gòn mười mấy năm trời. Tôi không biết mình đã thay bao nhiêu đợt n🍌hớt máy, bao nhiêu chiếc lốp xe, bao nhiêu bộ nhông sên dĩa, chỉ nhớ bộ đếm công tơ mét đếm đến 99.999 rồi quay về 00.000, 3-4 lần.
Khi tôi ra tiệm sửa xe bảo dưỡng, anh thợ nói: "Xe này không còn bảo dưỡng gì nữa đâu, để vậy đổ xăng, thêm𓃲 nhớt vào mà đi, sửa lặt vặt tốn tiền lắm".
Tôi tự nhủ, xe cũ quá rồi, mình có nên đổi xe không? Sau mấy ngày suy nghĩ, tôi thấy không cần 🉐thiết lắm. Bây giờ nhà cách công ty tầm 5 km, đi xa thì có thể dùng xe công ty, xe buýt, đi gần thì xe công nghệ.
Tôi về quê thường chạy xe máy ra bến gửi, rồi lên xe tốc hành 16 chỗ về, giá vé 120.000 nghìn đồng. Số tiền này nếu đổ xăng có thể đi về quê rồi trở lên Sài Gòn vẫn còn dư. Nhưng tôi chọn đi xe khách ♔để an toàn, mát mẻ, không khói bụi.
Tôi thấy cuộc sống của mình dường như không c𒅌òn cần đến xe máy nữa. Sẵn dịp đứa cháu họ lên Sài Gòn nhập học đại học, chưa có phương tiện đi lại, tôi bán rẻ lại chiếc xe chỉ 3,5 triệu đồng cho cháu. Tôi bù thêm gần 7 triệu đồng nữa để mua một chiếc xe đạp... với ý định dở hơi là đi làm bằng xe đạp.
Tôi không dám nói với ai về ý định của mình bởi 100% mọi người sẽ bàn ra, thậm chí bảo tôi điên, làm sao có thể làm được điều đó? Tôi chắc nịch, tự hứa với bản thân chừng nào đi làm bằng xe đạp diễn ra đều đặn và🃏 lâu dài, thậm chí giảm được cân vì đi làm bằng xe đạp mỗi ngày, lũ bạn trông thấy hỏi "dạo này sao body rắn chắc thế", tôi sẽ tự hào khoe: "Nhờ đi làm bằng xe đạp đấy".
Nhưng hiện thực trần trụi như một cú tát vào mặt tôi. Lúc trước, những người đi xe đạp thể thao chàng ràng trước mặt, hồi tôi còn đi xe máy, làm tôi vô cùng khó chịu. Bây giờ khi gia nhập hàng ♈ngũ, tôi lại đồng cảm với họ hơn.
Ngay ngày thứ nhất, khi dừng đèn đỏ, tôi đãဣ bị vài người đi xe máy nhìn với ánh mắt hoài nghi: "Thôi đừng cố đi🍎 xe đạp làm gì cho mắc công, hãy quay lại với xe máy hoặc đi xe ôm cho lành ông bạn ơi".
Ngày thứ ba, chân tôi có dấu hiệu rụng rời vì đạp ba b🍎ư🥂ớc lại dừng hai bước, rồi lấy đà đạp ba bước rồi lại dừng hai bước vì kẹt xe.
Không có ngày thứ tư vì tôi thật sự không đi xe đạp nổi nữa, đành phải gọi xe 🔥công nghệ tới đón nếu không muốn trễ giờ làm.
Mọi điều kiện ngoại cảnh ở đô thị Việt đều không thích hợp cho🍷 người đi bộ, nói gì đi xe đạp. Tôi len lỏiꦦ trong dòng xe cơ giới: ôtô tràn vào làn xe máy, xe máy len lỏi giữa dòng ôtô, xe đạp chỉ còn nước đi lên vỉa hè những cũng không xong vì chỗ ấy, bị người ta "chiếm" mất rồi.
Văn Phúc