Trong vài ngày gần đây, tại TP HCM liên tục xảy ra tình trạng người nhà bệnh nhân hành hung nhân viên y tế (bác sĩ, điều dưỡng) tại bệnh viện. Trước sự "kinh hoàng và nỗi đau" của ngành y nói riêng và của toàn xã hội nói chung, là một bệnh nhân nhiều lần nhập viện điều trị tại bệnh viện Truyền máu - Huyết học TP HCM, cơ sở Tân Kiên, huyện Bình Chánh, tôi cảm thấy mình phải có trác♚h nhiệm nói lên tâm tư, tình cảm của mình về các bác sĩ, điều dưỡng.
Lần thứ nhất tôi nhập viện điều trị bệnh tăng bạch cầu cách đây khoảng một tháng. Là bệnh꧃ nhân mới nên tôi chưa đủ cơ sở để đánh giá về cung cách phục vụ bệnh nhân của bác sĩ và điều dưỡng. Tuy nhiên, lần thứ hai tái nhập viện điều tr🐎ị với thời gian lâu hơn, tôi đã có dịp cảm nhận tương đối chính xác về cách chăm sóc bệnh nhân của nhân viên y tế tại các khoa mình đã điều trị.
Các bác sĩ hầu như đều rất tận tình với bệnh nhân. Đặc biệt là vị bác sĩ Trưởng khoa, nhất nhất mỗi khi làm một thủ thuật điều trị nào, ông cũng mời tôi vào phòng giải thích rõ ràng sự cần thiết và cách làm cụ thể. Không những thế, ông còn động viên, an ủi tôi hợp tác trong cách điều trị. Bác sĩ cũng không quên 🌃ân cần dặn dò khi tôi trước khi xuất viện: "Chú nhớ uống thuốc đúng toaജ và nhớ ngày tái khám nhé".
Đối với các điều dưỡng, sự thân tình luôn thể hiện qua thái độ của họ, như nhẹ nhàng, vui vẻ trong từng cử chỉ và lời nói. Tôi không thể nhớ hết tên các điều dưỡng trong khu điều trị này nhưng hầu như tất cả đều tạo cho tôi một cảm giác: bệnh nhân là khách hàng và điều dưỡng là người cung cấp dịch vụ. Ở khoa này tôi hoàn toàn không cảm nhận một thái độ xin - cho giữa bệnh nhân và điều dưỡng.
Những câu từ thân thương như: "Chú ơi, chú tên gì? Bác sinh năm mấy? Chú ở đâu? Chú nhóm máu nào? Trước đây truyền máu chú có bị phản ứng không, nói cho con biết đi...?", luôn được phát đi từ những đôi môi tươi tắn và đầy ắp nụ cười như người trong nhà. Có cô hồn nhiên vui tính không kém phần hài hước, dễ thương: "Chú ơi, hết bệnh chú về làm mai cho con một người nhé"𝔍.
Tôi kể lại câu chuyện của mình không ngoài mục đích gửi tới cộng đồng một thông điệp: "Hãy luôn trân trọng và biết ơn những nhân viên ngành y" vì đó không những là "Người dân bệnh, 💟bác sĩ lo; bác sĩ không khỏe thì ai lo?" như câu hỏi của Bí thư Thành ủy TP HCM, mà còn là đạo lý làm người tꦓối thiểu nữa.
Tuy nhiên, trong thực tế, trong lúc nhất thời do nóng vội, thiếu hiểu biết về chuyên môn, thiếu kềm chế, nên đôi khi thân nhân người bệnh lại tấn công nhân viên y tế. Cho dù ở góc độ nào đây là hành động không thể chấp nhận được. Đôi khi, do áp lực trong công việc, cũng không loại trừ nhân viên y tế bệnh viện có thái độ thiếu mềm mỏng với bệnh nhân. Chỉ khi nào cả hai phía cùng quan tâm, thấu hiểu, cảm thô🥂ng và kiềm chế cảm xúc trong mọi tình huống thì sự an toàn nơi bệnh viện mới được đảm bảo.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.