Tôi 32 tuổi, là chủ một doanh nghiệp nhỏ, tự nhận thấy mình thông minh, hài hước, giao tiếp tốt. Vì mải mê phấn đấu cho sự nghiệp nên chưa muốn bị ràng buộc về gia đình quá sớm. Gia đình thì nhắc nhở, giục tôi mau chóng tìm một người để yên bề gia thất. Thếꦏ rồi tôi gặp em, một cô sinh viên mới ra trường và đang loay hoay với cuộc sống nơi đất khách quê người. Tốt nghiệp đại học nhưng em vẫn chưa xin được việc làm chính thức, chỉ tạm đi làm thêm. Ấn tượng của tôi về em không chỉ là một cô bé xinh xắn, đáng yêu mà còn rất vui vẻ, tự tin, hài hước, luôn lạc quan với cuộc đời. Trong em là một tâm hồn đẹp với trái tim trong sáng, luôn lễ phép, biết mình biết người. Cách nói chuyện, cư xử của em cho thấy em cực kỳ thông minh và khéo léo, biết cách lắng nghe mà suy nghĩ sâu sắc mặc dù tuổi đời còn khá trẻ.
Chúng tôi đều thừa nhận rằng có những ấn tượng về nhau rất tốt, rồi hai đứa chính thức đặt mối quan hệ. Cho dù trước đó em là một cô gái ngoan, luôn theo khuôn phép truyền thống, nhưng khi đến với tôi em vứt bỏ tất cả, dọn đến ở cùng trong căn hộ của tôi chỉ sau một tháng quen nhau. Em trao lần đầu của ngꦺười con gái cho tôi, ngoan ngoãn ở bên như một cô vợ hiền. Tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc vì có em bên cạnh, cho dù đôi khi em vẫn cư xử khá trẻ con và còn nhiều thiếu sót trong cuộc sống. Tôi yêu em và sẵn sàng bao dung tất cả, nghĩ em cũng vậy.
Cuộc đời đâu ai lường trước được chữ ngờ, việc làm ăn của tôi xảy ra sự cố, chỉ sau một đêm tôi trở thành kẻ trắng tay. Tôi đau đớn, chán nản với cuộc đời, bao nhiêu công sức gây dựng giờ thành bọt biển tan biến. Em biết chuyện, vẫn bình tĩnh và luôn ở bên cạnh an ủi động viên tôi. Tôi vẫn nghĩ mình thật may mắn khi còn có em bên cạnh, em sẽ là một người vợ hiền, chung thuỷ, sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi với tôi. Tuy nhiên chưa đầy một tháng sau đó em đã có những biểu hiện chán nản, muốn rời bỏ tôi. Tôi biết mình không còn giàu có để có thể cho em một cuộc sống sung túc như trước kia nữa. Chưa bao giờ tôi mất niềm tin với chính mình như lúc này, tôi lo sợ không đủ sức giữ em bên đời.
Em ngày càng lạnh lùng và tỏ ra khó chịu vꦬới tôi ra mặt, thường xuyên bỏ mặc tôi và còn đi lại với một gã khác mà tôi hỏi em chỉ bảo là đồng nghiệp. Cuối cùng em đã nói lời chia tay, bảo chúng tôi không hợp nhau. Là vì tính cách không hợp hay vì kinh tế của tôi không còn hợp với em nữa? Tôi như suy sụp hoàn toàn, bây giờ chẳng còn gì cả, ngay cả em cũng rời bỏ tôi. Tôi phải đứng dậy từ đâu đây?
Khôi