Tôi 29 tuဣổi, em 24. Chúng tôi làm cùng công ty lớn ở tỉnh lẻ với mức thu nhập khá, tôi 15 triệu, em 7 triệu. Cách đây 2 năm, em học xong trung cấp y nhưng chưa xin được việc nên xin tạm vào công ty tôi đang làm, gần nhà tôi. Tôi sắp xếp cho em một công việc ổn ở công ty.
Từ một kẻ khô khan ít cười, em dạy tôi cách quan tâm, chiều chuộng bạn gái. Nào đội mũ cho em khi đi xe, lấy thuốc đánh răng, thậm chí rửa mặt cho em mỗi sáng. Em bảo: "Anh phải quan tâm, tâm lý nhiều ✃vào để bù đắp cho em khi phải lấy chồng xa". Ban đầu tôi rất ngại nhưng sau quen dần, tôi thấy những hành động nhỏ ấy thật hạnh phúc và ý nghĩa. 2 năm bên nhau, đầy ắp những kỷ niệm vui buồn, trừ thời gian đi🥀 làm và ngủ, chúng tôi luôn nhắn tin, trò chuyện với nhau vui vẻ mà không chán. Cả hai cũng đặt ra mục tiêu năm nay đi lại và sẽ tổ chức đám cưới vào tháng 9 tới.
Qua Tết, em lên gặp tôi và khóc rất nhiều, nói sợ không đến được với tôi vì gia đình không muốn gả em xa (nhà tôi và em cách nhau 80km). Tôi ôm chặt em vào lòng, nghẹn ngào động viên em, trong thâm tâm tôi nghĩ phải cố gắng để bù đắp cho em thật nhiều. Từ hôm đó, bố mẹ bắt em về nhà nhiều hơn. Sau đó em lên và nhắn tin cho tôi là mệt mỏi, muốn buông tay và nói như vậy sẽ tốt cho cả hai. Mặc tôi níu kéo, phân bua, em vẫn quyết liệt chia tay. Sau đó, tôi vô tình thấy bình luận trên mạng xã hội và biết được 3 ngày sau khi chia tay🌜 tôi, em đi lễ chùa với một anh khác, còn tiễn người ta ra sân bay. Anh kia khoác vai em và chụp rất nhiều ảnh đăng lên mạng xã hội (anh này đang đi xuất khẩu lao động ở Tiệp)
Tôi buồn và muốn tránh xa mọi thứ xung quanh. Ngay cả trong mơ tôi cũng thấy em quay về. Đã gần một tháng trôi qua, tôi chưa thể༒ nguôi ngoai, thực lòng tôi vẫn rất yêu em. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Thắng