Tôi và bạn trai yêu nhau gần hai năm, hầu như ngày nào cũng gặp nhau. Anh đưa tôi đi học, sang nhà tôi ăn cơm,... cảm giác anh như một phần không thể thiếu trong cuộc số♒ng. Nhưng bố mẹ tôi không thích anh, vì nhà xa, bố mẹ anh không có điều kiện.
Anh thấy được sự khinh thường từ bố mẹ tôi, đã cố gắng đi làm, cả ngày không được ngủ nghỉ, chỉ vì muốn sau này hai đứa có cuộc sống tốt hơn. Nhưng đổi lại là một chặng đường yêu xa đầy nỗi nhớ. Dần dần cả ngày anh chỉ gọi 🦩được một hai cuộc cho tôi, đêm nào tôi cũng thấy nhớ, gọi♈ anh nhưng có vẻ anh mệt và nói buồn ngủ.
Vào một ngày, tôi nhất quyết đòi sang chỗ anh làm để gặp, thỏa nỗi nhung nhớ bao đêm nhưng không thể vì anh đang h🎐ọc việc nên ngại xin nghỉ làm. Anh nói với tôi "anh đang cố gắng làm việc để sau này tương lai hai đứa có cuộc sống ổn định hơn". Tôi vui lắm nhưng chặng đường yêu xa này sao mà khó khăn quá.
Hoài Thương