Con tôi đã 19 tháng tuổi mà chỉ đứng chững, chưa đi được, bé rất sợ ngã, đứng lên bước vài bước lại ngồi xuống chuyển qua bò, lại hay ốm vặt, ăn uống thì mẹ làm đủ món này món nọ nhưng chẳng chịu ăn. Thế nên cứ bổ sung canxi hết loại này tới loại khác cũng chẳng ăn thua. Ở nhà với bà nội thì bà chỉ được khoản giữ cháu, cho cháu uống mỗi sữa lúc giữa buổi còn ăn uống thêm gì thì tuyệt đối bà không cho ăn. 19 tháng mà chỉ uống 80 ml một lần, ngày hai lần giữa buổi sáng và chiều; nếu thấy bé hơi chán là bà ngưng hẳn không cho cháu uống thêm, cũng vì thế bất cứ cái gì cũng không cho cháu ăn, sợ cháu nôn.
Chồng công tác xa, tôi ở với mẹ chồng và vợ chồng anh chị chồng, bản thân cũng làm việc ở doanh nghiệp nên nhiều khi phải đi địa bàn xa, trưa có khi không về kịp. Để cháu ở nhà bà cho ăn thì trưa mỗi lúc gọi về bà bảo cháu không ăn, thế là lúc đó có như thế nào tôi cũng phải chạy về cho con ăn xong lại tiếp tục xuống địa bàn. Xa chồng, con thì vậy nên tôi xác định gửi cháu đi học, thế là mẹ chồng bảo: “Bà ở nhà chăm được cho mà còn gửi nó, nó yếu thế đi học thế nào cũng bị bạn đánh, đau ốm liên miên, cô giáo cứ bỏ bê cho nó ngồi suốt buổi rồi lại không đi được. Trên đó họ nấu gì mình không biết, ăn không đảm bảo dinh dưỡng sao nó lớn được".
Xác định bỏ qua những lời dèm pha của mọi người, mình vẫn gửi cháu đi học. Từ ngày con đi học mình thấy về nhà cháu ăn được nhiều đồ ăn phong phú hơn, uống sữa cũng khá hơn, tự giác và ứng xử có phần chững chạc, già dặn hơn trước rất nhiều. Mấy hôm rồi cháu ho, chảy mũi, hôm qua lại chích ngừa thế là sốt, chính vì thế mà có cớ để bà nói tiếp “Tao thấy mày sắt đá thật, con đau con ốm mấy ngày nay mà vẫn cho nó đi học được. Mày đi đâu trưa không về cũng được, để nó cho tao, mày gửi nó sau này có gì đừng hối hận”. Nghe vậy mình buồn rất nhiều, sau đó có nói chuyện với chồng thì anh bảo “Bà thương cháu nên thế thôi, anh cũng không thích em gửi con. Nếu muốn gửi thì bỏ ngoài tai những lời nói của người khác, còn không hãy để nó ở nhà với bà, hoặc công việc nhiều quá thì nghỉ đi”.
Với bé con anh chị chồng cũng vậy, cho đi học là bà một mực giành giật xuống xe, không cho đi, cứ bao bọc cháu, đến giờ cháu hơn ba tuổi rồi ai nói cũng không nghe, ba mẹ hay ai mắng là chạy lại nội. Mình không muốn con lớn lên c🧜ũng như vậy vì biết nếu không tập cho con một thời khóa biểu sinh hoạt ổn định, tính cách tự lập thì nuôi con sẽ rất khổ. Trong lúc buồn bực lại nghe những lời lẽ của chồng như vậy mình thấy bế tắc, giờ không biết phải ứng xử thế nào mới được đây?
Hà