Tôi và bạn trai làm chung một cơ quan nhà nước. Tôi nghe anh kể, anh và tôi từng biết nhau hơn 10 năm trước, có vài lần đi chơi chung nhóm bạn. Qua một lần điều trị bệnh tâm lý𓂃 sau hôn nhân đổ vỡ và một lần tái bệnh sau đó, bao ký ức về anh tôi không nhớ gì. Tôi chuyển về cơ quan anh cách đây gần bốn năm và làm khác bộ phận, anh nhận ra tôi ngay, còn tôi cứ ngơ ngơ, không nhớ gì. Khuôn mặt anh như người khó tính nên tôi không ưa và không để ý gì tới.
Sau đó, do bị kỷ luật nên anh bị chuyển bộ phận công tác và về làm chung với tôi. Tôi vẫn không෴ ưa anh, cứ nghĩ anh bị kỷ luật khi để nợ gần một tỷ đồng và không có khả năng chi trả là do cờ bạc hoặc trai gái. Tôi còn mấy lần đổ lỗi cho anh, kỳ lạ là anh vẫn cứ nhẹ nhàng với tôi. Tôi thương anh từ lúc nào không hay. Anh nói khi về làm chung thấy thương khi biết hoàn cảnh của tôi.
Ban đầu tôi còn tránh anh, đến khi anh nhận quyết định đi cơ quan khác, tôi bật khóc và biết mình có tình cảm. Rồi tôi mới biết nguyên nhân việc nợ nần của anh là do hùn hạp với bạn để kinh doa✃nh, gặp ngay đợt dị🙈ch Covid nên hàng không xuất được và bị hỏng hoàn toàn. Anh mất khả năng chi trả khoản tiền vay để đầu tư, phải cắm sổ đỏ nhà và ngân hàng đòi phát mãi. Hiện còn hơn 800 triệu đồng trong hai tháng nữa anh phải trả, không thu xếp được sẽ bị đuổi việc ngay, trong khi lương công chức có được bao nhiêu. Phần bảo hiểm xã hội anh lĩnh về không đủ trả, ra ngoài giờ biết làm gì trong thời buổi khó khăn này, bằng cấp mang ra bên ngoài cũng không dùng được. Anh rất giỏi, đi làm thuê anh không nề hà nhưng lao động chân tay thì bao giờ có đủ tiền trả nợ.
Anh rất tốt tính, sống tình cảm, do khuôn mặt anh nhìn khó tính chứ tính anh không hề khó. Anh là người cầu tiến, ham học hỏi, làm việc rất có trá🌌ch nhiệm và tuyệt đối không lợi dụng công việc của mình để trục lợi. Sống ở tỉnh lẻ, nếu mất việc thì anh làm gì bây giờ? Số tiền đó đối với chúng tôi quá lớn, nhà mẹ tôi đang sửa chữa, không đủ khả năng, tôi còn phải tiết kiệm để phụ vào. Giờ tôi thấy bất lực, nhìn anh buồn mà không giúp được gì là lòng tôi ꦕnhư lửa đốt. Tôi cố gắng an ủi để anh không nghĩ tiêu cực. Anh nhiều lần kêu tôi buông tay nhưng tôi không chịu, thương anh không hết, không thể vì thấy anh khó khăn mà buông bỏ được.
Tôi nói với anh "Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, em sống sao cũng được, chỉ cần được bên anh". Rồi nghĩ đến khoản nợ, giờ đương đầu với nó thì làm sao anh trả nổi? Ngoài lên đây tâm sự,🍃 tôi không biết làm gì nữa, chỉ mong sao anh có thể vượt qua hai tháng tới. Mong được các bạn cùng chia 🧸sẻ với tôi.
Minh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc