*Trận Man Utd - Newcastle diễn ra lúc 0h30 ngày 19/11 (theo giờ Hà Nội).
Đứng giữa Rafa Benitez và Jose Mourinho là gì?🐷 Số phận ư, mơ hồ quá. Có một câu trả lời rõ ràng 🍨hơn: đó là... vợ của Benitez.
Suốt 19 năm làm vợ Benitez, bà Montserrat Seara tuyệt không can dự vào cuộc sống nghề nghiệp của chồng. Là một luật sư đến từ Gไalicia, bà tình nguyện lui về phía sau làm hậu phương cho chồng, vun vén gia đình và chăm nom hai đứa con gái. Từ lúc thành hôn, gia đình Benitez đã phải chuyển chỗ ở tổng cộng tám lần. Montserrat không bao giờ yêu cầu ꦬchồng giải thích, vì bà biết bóng đá là cuộc đời chồng. Chẳng thế mà ngày đầu hẹn hò, Benitez đã hỏi bà: "Em có biết sơ đồ 4-4-2 vận hành thế nào không?".
Vậy mà người phụ nữ đoan trang ấy cũng có một lần đăng đàn để nói về bóng đá. Nhân vật chính của câu chuyện là... Jose Mourinho. Bà nói: "Chúng tôi đi đến đâu cũng đều phải dọn dẹp những gì mà Mourinho để lại". Mourinho đâu thể nghe những lời ấy mà không phạm đến khẩu nghiệp. Và ông phản công: "Tôi nghĩ quý bà nên dù🌄ng thời gian quý báu của mình mà coi sóc thực đơn ăn kiêng của chồng hơn là bình luận về tôi". Một mũi tên, hai con chim. Vừa nói vợ địch là nhiều chuyện, vừa chửi địch là... mập ú.
Montserrat chỉ🥃 là một chươn♛g, trong trường thiên thù ghét giữa Mourinho và Benitez. Thực ra họ có rất nhiều điểm chung. Đều đến Anh cùng một năm (2004) sau những thành công vang dội ở đấu trường châu Âu, đều theo đuổi trường phái thực dụng, đều thông thạo nhiều ngôn ngữ và coi trọng kỷ luật, Benitez và Mourinho từng được xem là những làn gió mới tại Ngoại hạng Anh (như Pep Guardiola và Mauricio Pochettino hiện nay). Người Anh không bao giờ quên công lao cả hai khi góp phần góp phần nâng cao vị thế của giải đấu trên bình diện quốc tế.
Trong năm đầu ti꧑ên của họ ở Anh, Mourinho giúp Chelsea vô địch Premier League với số điểm kỷ lục, Benitez cùng Liverpool lên ngôi ở Champions League sau trận chung kết đáng nhớ nhất lịch sử với AC Milan. Mọ𒐪i chuyện không có gì ầm ĩ nếu như trước khi thực hiện điều kỳ diệu ở Istanbul, Liverpool của Benitez không loại Chelsea của Mourinho ở bán kết.
Bán kết năm ấy, hai đội hòa nhau 0-0 ở Stamford Bridge. Lượt về ở Anfield cũng có tỷ số 0-0 khi trận đấu chỉ còn lại 4 phút. Rồi "bàn thắng ma" của Luis Garcia đã diễn ra. Bóng chưa qua vạch vôi, nhưng trọng tài vẫn công nhận bàn thắng cho đội chủ nhà.✨ Mourinho không nuốt trôi nổi thất bại ấy dù trước đó đã đánh bại Benitez đến ba lần (hai♎ ở Premier League, một ở chung kết Cúp Liên đoàn).
Mourinho nói: "CĐV của Liverpool ghi bàn, chứ họ đâu có ghi bàn", hàm ý nói sức ép từ Anfield khiến trọng tài𓆉 không còn tỉnh táo. Benitez thì nói: "Jose và tôi là bạn tốt cho tới khi Liverpool bắt đầ🐎u đánh bại Chelsea của ông ấy".
Đấy chính là chương đầu của trường thiên thù ghét. Từ ấy mỗi lần gặp nhau, kiểu gì cũng có "tiếng bấc ném đi, tiếng chì bật lại". Tháng 9/2005, Benitez nói: "Arsenal đá r☂ất hay khi họ vô địch. Barceꦡlona và AC Milan cũng chơi thứ bóng đá rất đẹp. Vậy mà mọi người lại nghĩ Chelsea là đội bóng mạnh nhất châu Âu ư?".
Tháng 4/2006, Liverpool hạ Chelsea 2-1 tại bán kết Cúp Liên đoàn, Mourinho nói: "Đội hay nhất đã không thắng. Ở một trận đấu chốt hạ kiểu này thì họ có thể gây được bất ngờ đấy. Nhưng Premier League hai🐻 mùa gần đây, khoảng cách giữa chúng tôi là 45 điểm đấy". Mourinho từ chối bắt tay Benitez hôm ấy, và ông tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ với Benitez ở Community Shield ít lâu sau đó.
Tháng 4/2007, Benitez mỉa mai biệt danh "Người Đặc Biệt" của Mourinho: "Ở đâ🀅y chúng tôi có rất nhiều ng♏ười đặc biệt của riêng mình, họ là những CĐV, những người luôn cổ vũ với cả trái tim".
Rồi họ tiếp tục móc mỉa nhau ngay cả khi không còn làm việc trong cùng một môi trường. Khi Benitez giúp Chelsea giành Europa League, Mourinho nói: "Tôi chẳng bao giờ muốn vô địch giải đấu ấy. Tôi không muốn cầu thủ của tôi nghĩ đấu trường ấy là dành cho họ". Khi Benitez giúp Inter Milan giành World🦩 Cup các CLB vào đầu năm 2011, Mourinho lại mỉa: "Ông ấy chỉ đá có hai trận để vô địch giải đấu, trong khi tôi đã phải đấu 13 trận để vô địch Champions League và trao tấm vé dự giải cho ông ấy. Thế nên tôi nghĩ chức vô địch World Cup các CLB ấy là của tôi".
Lần cu♏ối cùng họ chạm trán nhau trực tiếp là tại Anfield, vào tháng 8/2007. Đấy là một trận hòa 1-1. Chỉ một tháng sau đó, Mourinho rời Stamford Bridg🐻e. Tức là đã hơn mười năm, Mourinho và Benitez mới lại có dịp chạm trán nhau trở lại trên sân cỏ. Và người hâm mộ có thể sẽ giật mình khi nhìn vào những đổi thay.
Trong cái chớp mắt mười năm ấy, những người đương thời của bóng đá Anh ngày nào đã nếm trải những khoảnh khắc đen tối nhất của nghề cầm quân. Mourinho và Benitez đều bị Real Madrid thải loại. Benitez trôi dạt về Newcastle, phải vun vén lại sự nghiệp ở giải hạng Nhất. Mourinho trở lại Chelsea, hào hứng đặt biệt danh mới💧 cho mình là "Người Hạnh Phúc", để rồi trở thành "kẻ bất hạnh" chỉ sau ꦆhai năm.
Giờ Mourinho ở Man Utd, nhưng Man Utd chọn Mourinho bởi họ không còn lựa chọn nào khác. HLV người Bồ Đào Nha thích đến đây thể thay Sir Alex Ferguson từ bốn năm trước, nhưng hội đồng tham mưu của Man Utd phản ứng dữ dội, trong đó có... Ferguson. Mourinho đang tích cực "thả thính" với PSG, bởi Man Utd không có động thái gì làm mới hợp đồng cho ông. Họ muốn chờ xem kết cục mùa giải này như thế nào, mới qܫuyết định kết cục của Mourinho. Là một nô lệ của danh hiệu, Mourinho không thể chờ đợi một cách đối xử khác. Và cũng đã qua cái thời Mourinho là "kèo trên" của những cuộc thương thảo.
Thế nên ngày Mourinho tái ngộ Benitez, người ta không thấy những cuộc đấu khẩu, chẳng còn tiếng bấc tiếng chì, mà chỉ còn những lời tôn trọng. "Cùng với tôi, Benitez nằm trong số ít những huấn luyện viên giành cả chức vô địch Champions League lẫn Europa League. Bở⛎i vậy tôi dành sự tôn trọng to lớn cho ꦛông ấy", Mourinho nói trong cuộc họp báo trước cuộc đối đầu ở Ngoại hạng Anh tuần này.
Mourinho và Benitez như h𝔍ai gã trung niên trong quán bar, nhấm nháp ly rượu mà ôn về thời oanh liệt. Để rồi sâu trong lòng mình, Mourinho sẽ nảy sinh một cảm khái ngưỡng mộ. Bởi Benitez dám làm cái việc mà ông không dám, ༒từ đỉnh cao ở Real Madrid lập tức bước xuống vực sâu để cầm quân Newcastle đang vật lộn trụ hạng trong thời gian cách nhau có mấy tháng.
Điều gì giúp Benitez làm được việc ấy? Niềm đam mê công việc. ꦛBenitez không màng đấy là Madrid ấm áp quê hương, Naples đầy gió hay một đêm não nùng ở Newcastle, thứ ông cần là công việc hàng ngày, là 4-4-2, là phòng ngự tuyến nghiêng, là pressing tầm cao, là những quân cờ trên sa bàn chiến thuật. Benitez đến những nơi Mourinho từng đến (Chelsea, Inter, Real), chấp nhận "dọn dẹp những gì Mourinho để lại" như lời vợ 𓄧nói, cũng chỉ vì muốn được làm việc.
Ông làm công việc của mình mà không cần truyền thông khen ngợi, cầu thủ yêu mến, CĐV tán dương. Ông đã kinh qua tất cả, từ những băng rôn miệt thị của chính cꦫác CĐV n൩hà tại Chelsea, những cú ngã cùng Liverpool tại Premier League, trận El Clasico thua 0-5 nhục nhã và bao phen bị sa thải. Nhưng ông lại hào hứng lên đường khi có tiếng gọi.
Còn Mourinho? Ông cũng yêu công việc đấy. Nhưng tình yêu đấy khác xa tình yêu của người công chức mẫn cán Rafa. Mourinho yêu công việc của một CEO tầm cỡ, bước xuống xe có người mở cửa, nhân viên đứng dậy chào đón, châm ngôn của ông dán đầy trên tường. Ông cầm tờ tạp chí có tên mình trên bìa, cười khẩy khi đọc tin ai đó chửi mình trên lá cải và bước vào cuộc họp với tư thế của kẻ vào chiến trận. Một ngày nào đó, khi hào quang không còn chói lọi, ánh sáng không còn chiếu vào mình mọi việc sẽ ra sao? Mourinho chưa dám nghĩ về việc ấy.
Nhưng ngày ấy, có lẽ sẽ đến nhanh thôi. Trong cái guồng quay tất bật này, thứ bóng đá rình rập cũ kỹ của Mourinho k💝hó lòng tồn tại trước phong cách pressing tích cực của thời đại.
Hoài Thương