Tôi xuất thân từ vùng quê nghèo, gia đình thuộc diện hộ nghèo nhất nhì trong xóm. Bố mất sớm vì căn bệnh hiểm ng🌟hèo khi tôi còn khá nhỏ. Vì vậy tôi ước mơ trở thành bác sĩ để có thể cứu giúp được thật nhiều người. Ước mơ đó đã thành hiện thực, tôi tốt nghiệp, ra trường và công tác tại bệnh viện lớn tại Hà Nội. Biết được điều đó, anh em, họ hàng tôi nhắn tin, gửi lời chúc mừng rất nhiều. Tôi cảm ơn 🍬và trân trọng vì điều đó. Nhưng chính từ đây, tôi rơi vào nhiều tình huống khó xử, và đến hiện tại tôi bị chính anh em chú bác, họ hàng và ngay cả hàng xóm xa lánh, nói xấu.
Biết tôi làm ở bệnh viện, nhiều người từ anh em, người thân đến người làng xó♎m nhờ tôi dẫn đi khám cho nhanh. Ban đầu chỉ vài người thân, nhưng dần dần nhiều người hơn nữa. Mọi người đều muốn tôi dẫn đi khám cho thật nhanh theo kiểu lấy số sớm hoặc chen ngang, xin xỏ để khám nhanh. Tôi t⛎hực sự rất e ngại việc đó vì bệnh viện có quy định riêng, tôi cũng có công việc bận của riêng mình. Một ngày tôi phải khám cho rất nhiều bệnh nhân và tất nhiên không có thời gian để nghỉ ngơi và làm các công việc như người thân mong muốn.
Ban đầu vì nể anh em, họ hàng nhưng vì danh dự của một người bác sĩ, nếu có người nhờ, thay vì dẫn đi chen ngang, tôi dậy rất sớm, thường là 4h sáng để đến xếp hàng và lấy số như những người bình thường khác. Sở dĩ tôi không muốn chen 🦩ngang hoặc dẫn người nhà đi thật nhanh vì thấy tất cả những người đi khám bệnh cần được bình đẳng. Tôi hiểu cảm giác của họ vì bố tôi từng 💦phải như vậy. Nhìn những cụ già, những người nông dân, lao động... vất vả từ quê xa xôi lên khám đã khiến tôi không làm điều đó. Không chỉ dậy từ 4h sáng để đi đăng ký cho người thân, tôi còn phải mặc đồ thật kín, đeo khẩu trang để bớt người nhận ra mình. Tôi không bao giờ nghĩ mình đường hoàng là bác sĩ mà phải làm như vậy.
Tôi đã nhiều lần tư vấn cho họ hàng rằng bệnh của họ nên khám ở đâu tốt, khám thời gian nào, khám ra sao nhưng họ nhất quyết phải đến viện tôi khám với mong muốn nhờ vả. Nhưng đâu chỉ muốn nhờ lấy số sớm, mọi người còn muốn tôi đi xin xỏ để làm cho thật nhanh. Điều đó tôi không làm. Thế rồi tôi cũng chia sẻ thẳng thắn với mọi người như vậy để họ hiểu lý do. Bản thân tôi không ích kỷ, luôn muốn giúp đỡ anh em, họ hàng nhưng với tinh thần cả hai cùng cố gắng và chủ động, chứ không thꦗể vì mình muốn nhanh mà làm chậm những người khác. Dần dần mọi ngಌười ở quê nói tôi kiêu ngạo, không chịu giúp đỡ, hoặc với nhiều từ ngữ chói tai khác. Tôi phải làm sao đây, rất muốn nhận được lời khuyên từ các độc giả.
Thùy Dung
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc