Sáng đầu mùa đông năm 1995 ở Quý Châu, bố mẹ Dương Tang Dĩnh, 8 tuổi và Dương Nữu Hoa, 5 tuổi 🦋ra ngoài đi làm. Trước lúc đi, bố dặn Tang Dĩnh ở nhà trông em như thường lệ.
Cha vừa đi khỏi, người đàn bà thuê nhà bên cạnh sang rủ hai chị em đi mua len, bởi biết cô béꦯ Hoa rất thích đan len. Em gái đi theo luôn, còn Tang Dĩnh lưỡng lự. Ngay từ lúc gia đình này chuyển đến nửa tháng trước, Tang Dĩnh đã thấy không có thiện cảm với họ, luôn có tinh thần c🍌ảnh giác.
Khi mới đến, người phụ nữ thường sang nhà Tang Dĩnh mượn xoong nồi và trả lại cùng ít đồ ăn nhẹ. Bố của Tang Dĩn💛h vốn là người hiền lành. Thấy gia đình nhà bên khổ cực, ông đồng cảm, dặn hai con lễ phép với hàng xóm và cho lũ trẻ chơi với nhau.
꧒Buổi sáng được rủ đi mua len đó, Tang Dĩnh kiên quyết không đi và thuyết phục em gái. Nhưng Nữu Hoa vẫn chạy vụt theo người hàng xóm.
Mặt trời lặn, bố mẹ Tang Dĩnh đi làm về, bảo Tang Dĩnh gọi em ra ăn táo. Cô bé trả lời em gái đã đi ra phố với người hàng xóm từ sáng. Người cha tối sầm mặt, lao đến nhà chủ trọ, lấy chìa khóa mở cửa phòng hàng xóm. Căn phòng trống rỗng, chỉ còn sót lại🐟 một cái chăn trên giường. Gia đình ba người thuê trọ biến mất không dấu vết.
Đó là lần đầu tiên Tang Dĩnh thấy cha khóc nhiều đến vậy. Cô b🍌é đi sau, nhìn thấy cha gõ cửa từng nhà, gần như cả làng. Từ chợ, lên núi, ra ga xe lửa, khắp nơi vang tên Dương Nữu Hoa.
Dù sau đó cha mẹ luôn nói không trách Tang Dĩnh nhưng ánh mắt cha ngày hôm đó, cùng những cơn giận lúc đau khổ của mẹ đè nặng lên tâm hồn cô bé 8 tuổi. Trong 26 năm tiếp theo cô luôn có một giấc mơ lặp lại, mỗi khi em gái chuẩn bị rời đi, Tang D🔴ĩnh đều kịp thời nắm lấy tay em.
Sau nửa năm tìm kiếm con gái, người mẹ bắt đầu cư xử kỳ lạ. Bà thường bật dậy trong đêm, chạy lên núi gọi tên con gái. Khi đang ăn,🎐 mẹ thường đặt thêm cái bát, đôi đũa, gắp cho cái bát đó và khen con ăn giỏi.
Người cha không đi làm và bắt đầu nghiện rượu. Khi say, ông đi khắp làng nhìn ai cũng ra kẻ bắt cóc, rồi gây sự. Ông đi xem bói, cứ nghe thấy ai nói con ở đâu là tìm đến. Người dân trong làng nói ông như kẻ mất hồn, người thân không nhận ra, thậm chí "như con chó điên, bắt được ai là cắn".
Một năm sau, bố bị xuất huyết dạ dày, thường xuyên nôn ra máu và ngất xỉu.▨ Tang Dĩnh nghỉ học chăm bố còn người mẹ dù bệnh buộc phải đi làm, còn Tang Dĩnh nghỉ học chăm bố.
Một đêm nọ, người cha đang nằm trên giường dặn dò "Tang🅺 Dĩnh, đừng sợ. Chỉ cần con không lười biếng, sẽ không bao giờ chết đói" rồi tắt thở. Người mẹ luôn độܫng viên con gái phải cố gắng nhưng cũng qua đời trong sự uất ức một năm sau đó.
Dương Tang Dĩnh mất 🌌em gái vào năm 1995, mất người cha 39 tuổi năm 1997, mất ngườꦗi mẹ 32 tuổi năm 1988.
Người làng gọi Tang Dĩnh là "cô bé may mắn" vì thoát khỏi vụ bắt cóc nhưng thực tế sự nghiệt ngã của nạn buôn người không buông tha cô. Trước ngày định mệnh, gia đình sắp xây nhà. Gạch đã mua về nhưng một ngày sau khi em gái biến mất, người cha đậ𒆙p nát tất cả. Một trận mưa lớn v𒁃ài năm sau, Tang Dĩnh nhận tin từ người thân báo nhà bị sập.
"Sau này mình sẽ sống như thế nào?" - cô bé 11 tuổi nghĩ đến câu hỏi này đầu tiên khi♓ mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Tang Dĩnh đến sống nhà chú thầm lặng, chăm chỉ. Khi bị cảm, cô bé sẽ tự giã ớt uống vì tin là ra mồ hôi sẽ nhanh khỏi bệnh. Cô ♏bé nín nhịn các cơn ho, tận đến kh𓄧i bị ho ra máu, thím mới biết đưa đi viện chữa bệnh lao.
Năm 13 tuổi, Tang Dĩnh theo chú đi làm trên công trường xây dựng. Lúc 15 tuổi, cô đến làm ở xưởng dệt ở Chiết Giang. Bao lần cô 𝓰bé nghĩ đến cái chết, nhưng cũng nghĩ đến gánh nặng khi mình chết đi ai sẽ chôn mình gần cha mẹ.
Lớn lên, Tang Dĩnh cũng đi tìm em nhưng vì chỉ học đến lớp 4 nên không biết cách tìm sự trợ giúp từ mạng xã hội. Gặp ai ꧑gần tuổi Nữu Hoa cô đều hỏi "Bạn là con đẻ hay🌃 con nuôi?".
Còn Dương Nữu Hoa bị bắt, bán với giá 2.500 tệ cho một gia đình ở Hàm Đan, Hà Bắc. Nửa năm sau, cô bé vẫn chờ có n♉gười tìm đến đưa mình trở về nhà. Đối với cô bé 5 tuổi, quê hương là một chuỗi những mảnh ghép đẹp như mơ. Đứng trên chuồng lợn ở nhà có thể nhìn ra chợ. Ở chợ, ai cũng có cài chiếc trâm rên đầu. Cánh đồng gần nhà có nhiều hoa dại.
Ở nhà cha mẹ nuôi, Nữu Hoa được đi học và luôn là học sinh xuất sắc nhất trường. Khi cô học lớp 6, có người nói "Nó thông minh vậy, cho nó ăn học s♊au này sẽ bỏ trốn" nên cô bé bị nghỉ học từ đó.
Năm 13 tuổi, lúc đang làm việc trong một nhà máy sản xuất kem ở Giang Tô, N🌠ữu hoa nhớ lại nhiều kỷ niệm được cha mẹ cưng chiều ngày nhỏ, cuối cùng xác định mình bị bắt cóc chứ không phải bị cha mẹ bán. Cô bé bắt đầu nghĩ cách tìm về nhà.
Tháng 4/2021, Tang Dĩnh nhận được tin từ người em họ rằng có một cô gái nghi là Dương Nữu Hoa đang tìm người thân trên mạng xã hội. Trong video Nữu Hoa nói t🍌ên cha, mẹ, chị gái, bà, tên mình ngày còn ở nhà. Cô đã vẽ một bản đồ về quê hương trong ký ức. Ngôi làng nằm trên một con đường dốc, dưới chân dốc là nhà Nữu Hoa và bà. Khi còn nhỏ, cô thường đợi chị gái ở dưới chân đồi sau giờ học.
Video đã lan truyền và kết nối được hai chị em. Họ đã có cuộc gọi video 77 pꦍhút. Nữu Hoa nói với chị gái🌠 rằng cô đã đăng ký cơ sở dữ liệu ADN từ năm 2013.
Sau khi tìm thấy gia đình, Nữu Hoa đã trình🍬 báo vụ việc với công an. Không lâu sau cô nhận tin kẻ bắt cóc Nữu Hoa là Dư Hoa Anh đã bị bắt. Sau khi thẩm vấn, cảnh sát xác định Dư Hoa Anh đã bắt cóc và buôn bán 11 đứa trẻ, hai trong số này là con ⛄riêng của cô ta.
Chiều 14/7/2023, phiên tòa sơ thẩm vụ án "Bắt cóc Dương Nữu Hoa" kết thúc. Nữu Hoa, nay 33 tu♌ổi, quỳ trước tòa yêu cầu tuyên án tử hình Dư Hoa Anh.
26 năm sa🎉u khi em gái bị bắt cóc, cuối cùng Tang Dĩnh cũng mang tin tức em trở về với cha mẹ. Hai chị em đến viếng mộ, quỳ xuống bãi cỏ, khóc trong cay đắng.
Trùng hợp ngày hôm đó là sinh nhật của Nữu Hoa. Tang Dĩnh vẫn nhớ như in ngꦰày này 31 năm trước, cô đang ngồi trên bậc thềm cùng bố, ông nội và những người thân khác đột nhiên, một tiếng khóc vang lên. Tang Dĩnh lên phòng hỏi mẹ rồi chạy vụt ra ngoài, thông báo với mọi người: "Đó là em gái".
Bảo Nhiên (Theo Zhuanlan)