Phim bắt đầu vào một buổi s💫ớm yên bình tại một vùng quê hẻo lánh nước Anh. Kate (Charlotte Rampling) và Geoff (Tom Courtenay) là đôi vợ chồng già đã về hưu, sắp làm lễ kỷ niệm 45 năm ngày cưới. Một người là giáo viên về hưu, được cộng đồng dân cư kính trọng. Một người là kỹ sư mẫn cán, từng ở trong công đoàn. Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi với những công việc thường nhật như đọc sách, gặp gỡ bạn bè, chăm sóc chú chó nhỏ và thi thoảng lái xe vào thị trấn.
Nhìn vào tưởng như bộ phim được bao bọc trong bầu khí quyển của một nhịp sống yên bình. Nhưng dừng lại quan sát kỹ hơn, người xem sẽ thấy trong sự bình yên đó có những vết rạn mảnh như vết chân chim. Vẫn là những ánh mắt, cử chỉ, thái độ đầy ân cần, âu yếm nhưng bắt đầu có sự lệch nhịp. Họ ngồi trên một bàn ăn nhưng theo đuổi những suy nghĩ riêng. Người chồng bỗng dưng nghe lại một bài hát cũ, đọc lại một quyển sách bỏ dở trong sự kinh ngạc của n🌱gười vợ. Hay trong khi người vợ một mình chuẩn bị kế hoạch cho lễ kỷ niệm thì hàng xóm bắt gặp người chồng lang thang ngồi dưới gốc cây đốt lần lượt điếu thuốc này sang điếu thuốc khác.
Biến cố từ bức thư về꧑ tung tích người bạn gái cũ đã xáo trộn cuộc hôn nhân của Kate và Geoff. Những bối rối, nghi ngờ, dằn vặt, ghen tuông nảy sinh từ đây. Với Geoff là một cú sốc nhẹ x𒈔ảy ra bên trong ông khi phần ký ức chôn giấu ùa về nhưng ở Kate, nỗi hoang mang của người như bị bịt một mắt cứ thế lớn dần.
Câu chuyện phim giản dị, xoay quanh những biến cố đời thường của một đôi vợ chồng ở chặng cuối cuộc đời dễ làm người xem liên tưởng đến Amour. Tuy nhiên, nếu Amour của đạo diễn Michael Haneke kể về tình yêu thử thách và sự vững vàng của nó khi trải qua rất nhiều sóng gió, thì 45 Years của đạo diễn Andrew Haigh lại chứa đựng một bi kịch 𒆙âm ỉ của mối quan hệ vợ chồng đã kéo dài 45 năm.
Họ đã đi gần hết chặng đường, tưởng như không gì có thể xen vào sự bình yên của những năm tháng cuối đ🍷ờiౠ, thì biến cố xảy đến. Những sự thật bắt đầu được hé lộ, bóng ma quá khứ bao trùm hiện tại. Thế giới hạnh phúc của họ sụp đổ dần. Bằng sự tinh tế và khôn khéo trong cách tiếp cận những vấn đề giản dị, đời thường, đạo diễn Andrew Haigh chạm tới sâu thẳm nỗi sợ vô hình về những bí mật mà ai ai cũng từng chôn giấu.
Giống như Amour, đạo diễn tỏ ra tinh tế khi kể cuộc sống đời thường chân thực và gần gũi mà bất cứ ai đang trải nghiệm cuộc sống hôn nhân cảm thấy. Suốt bộ phim không có cuộc cãi vã nảy lửa, không có trận to tiếng nào. Xung đột cứ âm ỉ lớn dần bên dưới mặt hồ phẳng lặng. Ngay cả vào đỉnh điểm của cơn sang chấn tâ꧋m lý, khi Kate phát hiện ra sự thật kinh hoàng trên căn gác mà chồng bà đã cất giữ suốt 45 năm, đạo diễn vẫn biết cách dồn nén cảm xúc trong một hàm lượng vừa đủ.
Chính sự tiết chế khôn khéo cùng cách kể chuyện đếm ngược đã góp phần không nhỏ trong việc đẩy tới cao trào của bộ phim. Cảnh kết khép lại bộ phim xứng đáng là một tꦿrong những cảnh đáng nhớ của điện ảnh đương đại.
Ca khúc Smoke Gets in Your Eyes của nhóm The Platters một lần nữa vang lên trong không gian điện ảnh, trong ওánh đèn vàng trầ🍸m ấm để dẫn bước tình yêu, dẫn bước những người yêu. Kate sau 45 năm lại được chìm đắm vào điệu nhảy đầu tiên với Geoff, chỉ khác là cảm xúc trong bà giờ đây đã rạn vỡ như tảng băng dưới ánh sáng của những sự thật muộn màng.
Diễn xuất tuyệt vời của nữ diễn viên người Anh - Charlotte Rampling - hoàn toàn thuyết phục khán giả bằng sự trải đời, trải nghề của bà. Những phút câm lặng, sự run rẩy trên môi và nỗi cô đơn tràn ngập quầng mắt của Charlotte đã phủ bóng trên từng khuôn hình. 45 Years kể về nỗi buồn, sự hồ nghi, niềm tuyệt vọn🌸g của cuộc hôn nhân trên đà rạn nứt không phải bằng thoại, khô🍌ng phải bằng lời mà bằng cách Charlotte Rampling vụn vỡ từ bên trong như thế.
Đề cử Oscar dành ༺cho Charlotte Rampling là mඣột lựa chọn xứng đáng. Và việc phim bị hụt đề cử “Phim hay nhất” gây nhiều tiếc nuối.
Trailer phim "45 Years" |
|
Thùy Sa