Tôi sinh năm 1994, kết hôn năm 2017 và có một bé trai sinh năm 2018. Tôi kết hôn khi còn khá trẻ, mới ra trường vài năm, công việc chưa ổn định. Chồng tôi là thủyꩲ thủ đi tàu viễn dương - một nghề mà nhiều người cho là "giàu có", nhưng sự đánh đổi cũng rất lớn.
Sau khi kết hôn, tôi vẫn ở trọ và tiếp tục làm việc tại Hà Nội, đến tháng 5/2018, tôi chuyển về quê chồng ở để sinh con. Sau 6 tháng nghỉ sinh, cũng là lúc phải đi làm lại, tôi đứng trước hai lựa chọn. Một là từ bỏ công việc, ở nhà sống cùng bố mẹ, chăm con, lương chồng gửi về đủ để cả gia đình sống thoải mái su𒆙ng túc với mức sống ở quê. Con được ông bà phụ bế giúp, đợi khi bé 2 tuổi sẽ gửi trẻ cho đi học, tôi có thể đi làm lại hoặc buôn bán gì đó ở quê. Hai là đưa con lên thành phố, tiếp tục thuê nhà, đi làm lại và hai mẹ con nuôi nhau, nhờ sự hỗ trợ của bà nội/ ngoại trong 6 tháng, đến khi con một tuổi thì đi học.
Trong hoàn cảnh trên, có lẽ nhiều người sẽ c🔯họn phương án 1 vì đây cũng là phương án tối ưu nhất. Ở quê có sẵn đất có nhà, chỉ cần kiếm tiền đủ ăn là được. Nếu lên Hà Nội, gánh nặng mua đất xây nhà sẽ lớn hơn rất nhiều. Nhưng tôi chọn phương án 2. Bởi lẽ là người vợ, tôi hiểu rõ sự vất vả của chồng khi đi xa, cũng như sự thiếu thốn tình cảm gia đình khi bố không có nhà. Mặt kh🌼ác bố mẹ ngày càng già đi, con ngày một lớn, cả gia đình 5 miệng ăn không thể chỉ phụ thuộc vào nguồn lương của chồng. Và điều quan trọng nhất, tôi mong cuộc sống ổn định, có chút vốn rồi chồng sẽ về làm ở đất liền, không đi xa nữa để cả gia đình đoàn tụ. Vì vậy việc lựa chọn Hà Nội và tiếp tục duy trì công việc là phương án tốt nhất cho tương lai sau này. Tôi muốn đi làm để có thêm thu nhập, tiền lương của mình dùng để chi tiêu gia đình, lương của chồng dành dụm tiết kiệm, như vậy ngày mà gia đình đoàn tụ sẽ gần hơn.
Tháng 2/2019, sau kỳ nghỉ Tết, tôi ôm con lên Hà Nội ở tạm nhà chị gái trong thời gian tìm thuê nhà. May mắn thời gian đó có mẹ và chị gái giúp đỡ, tôi tìm được một c꧒ăn studio 36 m2 giá 3,5 triệu đồng đã có đồ dùng 🥀cơ bản.
Ngày trước ở một mình, tôi sống thế nào cũng được, nhưng nay có con nhỏ, tôi mong muốn có một không gian 🌸sạch sẽ, rộng rãi cho con. Tuy nhiên khi dọn về ở mới nhận thấy nhiều vấn đề phát sinh. Đồ dùng ở nhà thuê chủ yếu đồ "hàng mã" chất lượng không tốt, điều hòa thường xuyên chảy nước và không mát, bồn vệ sinh hay bị tắc, đến hệ thống tủ cũng ha🦩y bị lệch, rụng cánh, rơi ốc vít... Nhiều khi muốn thay cái điều hòa mới dùng cho ổn định, nhưng không phải nhà mình nên cũng không dám thay.
Tháng 5/2019, chồng tôi về nước. Dồn hết vốn liếng có 400 triệu, chồng bàn với tôi tìm mua nhà. Anh cũng không yên tâm cảnh hai mẹ con ở trọ nên muốn mua một căn nhà của riêng mình, tiền thiếu sẽ đi vay và làm trả dần. Quyết định diễn ra chóng vánh nên quá trình tìm nhà của chúng tôi cũng rất nhanh. Chúng tôi chọn mua luôn một căn hộ ở khu đô thị đang thuê trọ bởi đã quen với cuộc sống, đường xá, chợ búa ở đây, mặt khác ở chung cư có bảo vệ, có▨ hàng xóm ngay bên cạnh, hai mẹ con có vấn đề gì có thể nhờ sự trợ giúp khi bố không có nhà.
Số tiền mua nhà là 780 triệu đồng, tiền sửa sang, làm lại nội thất hết 150 triệu đồng, gần nửa số vốn chúng tôi vay ngân hàng. Cho đến nay 2023, chúng tôi đã trả được hết toàn bộ nợ ngân hàng, c𒀰hồng tôi cũng không còn đi tàu nữa mà kiếm một công việc gần nhà để sống cùng vợ con.
Nghĩ lại, tôi thấy may mắn vì mình đã quyết định dũng cảm; biết ơn vì sự liều lĩnh quyết mua nhà của chồng. Nếu ngày ấy tôi không quyết tâm 𝄹đối mặt với khó khăn để bắt đầu cuộc sống mới, có lẽ đến bây giờ ước mơ có nhà Hà Nội vẫn là điều xa tầm tay.