Con nhớ lại những c🌼âu chuyệnꦰ từ hồi nhỏ. Những ngày hè mất điện, bố và chị em con nằm dưới gầm giường hoặc ngoài hiên nhà cho mát, rồi bố cầm hai chiếc quạt, chị em con ở hai bên, quạt thật lâu cho đến khi bọn con vào giấc ngủ. Con cũng học theo nhưng quạt một lúc thôi đã mỏi lắm rồi.
Hồi nhỏ con hay bị bố đánh đòn. Bố chẳng bao giờ đánh vì con bị 🎶điểm kém, đánh rơi tiền, mà đánh vì nói dối, vì chị em cãi nhau, hoặc vì những lý do mà đánh xong con mới biết. Mỗi lần bố đều chọn roi khô hoặc đã gần mục, nhỏ xíu, vụt đau lắm mà dễ gãy. Bố bảo vậy để đủ đau nhưng ít khiến bọn con bị lằn ro🎃i. Con lì lợm, lại chẳng tinh ý, cũng không biết lỗi của mình, thường bị đánh nhiều nhất. Rồi nếu bị lằn roi, bố lại là người bôi thuốc; những bữa cơm bố sẽ ngồi phân tích cho bọn con lý do, những điều cần sửa, bố thường gọi đó là giờ "ca nhạc". Bố cũng dành thời gian để bọn con nêu lên ý kiến của mình, có khi cũng bảo bọn con góp ý, sửa hay không thì... chắc tùy tâm trạng bố nhỉ.
Ở nhà người ta thì "đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm", ở nhà mình ngược lại. Khi mẹ đi làm xa, bố chẳng giỏi làm kinh tế, hầu hết bị lỗ. Năm được mùa thì giá xuống, năm được giá thì mất mùa, có vụ ban đầu hăng hái nhưng giữa chừng thì..., vì thế chẳng thu được b🐟ao nhiêu. Mẹ là người kiếm tiền chính trong nhà. Mẹ con nói với nhau: "🐽Thôi bố khỏe là được", vậy là mẹ con con mừng lắm rồi. Bố khéo cư xử, lạc quan. Mẹ nhiệt tình nhưng không phải lúc nào lòng nhiệt tình đó cũng được đáp lại. Mẹ thường buồn vì điều đó. Mỗi khi mẹ buồn, chỉ có bố mới phân tích, dỗ dành và xoa dịu được.
Bố mẹ hay cãi nhau, thường bố chọc cho mẹ giận, mẹ dỗi rồi cãi nhau với bố,sau đó lại làm lành. Cũng có những lúc bố mẹ giận nhau thực sự, cãi nhau to lắm, đập méo cả xoong nồi. Hôm sau lại thấy bố khoác vai mẹ, thỉnh thoảng bố mẹ còn kể lại chuyện đó và cười v🥀ui vẻ. Bố quan niệm rằng vợ chồng đóng cửa bảo nhau, ít khi cãi nhau khi có khách; có chuyện gì cũng giải quyết trong nhà thôi. Có lần bố mẹ tính chuyện ly dị, mẹ bảo để lại hết đất đai cho bố đó, chỉ cần ba đứa con. Bố bực quá, vặn lại: "Có mỗi ba cục vàng của tau, mi lấy🔥 rồi thì còn cái gì", vậy là câu chuyện kết thúc.
Bố mẹ rất tình cảm và... sến sẩm, bố luôn xưng anh rồi gọi tên mẹ rất ngọt. Ngày mẹ đi làm xa viết thư tay về, lời văn ngọt ngào lắm, bố rất vui. Rồi những ngày mẹ cùng con ở Hà Nội, bố ở nhà một mình, con gọi cho bố thì chỉ sau 3 câu sẽ bảo con giữ gìn sức khỏe và dập máy, trong khi ngày nào cũng nói chuyện với mẹ gần một tiếng đồng hồ. Có lần bạn con nghe được, nó ngạc nhiên lắm vì bố mẹ tình cảm đến vậy. Bố thích được khen và nịnh, thường hỏi con bố có tuyệt vời, có hoàn hảo hay không. Con gái bố tính khô như ngói, lúc được hỏi chỉ cười cười, đầu ngẫm rằng không thể nào. Lớn lên con đã biết rằng, bố không phải là người hoàn hảo nhưng là một người bố hoàn hảo. Bố dạy cho bọn con kính trên nhường dưới, rẳng việc học tập luôn quan trọng, hãy lạc quan và biết nhìn vào mặt tốt cꦉủa người khác. Khi chúng con đã lớn, bố tôn trọng mọi quyết định của bọn con. Đã có khi con thấy mẹ thật khó tính, bố lại chỉ cho con rằng mẹ lo toan chu toàn rất nhiều chuyện cho gia đình, cho anh em trong họ. Anh chị em họ đều vô cùng quý mẹ.
Nhà chúng ta thật nghèo, nợ đến giờ chưa hết. Để kiếm tiền cho bọn con ăn học, mẹ đi làm xa hơn chục năm trời. Đa số thời gian bố ở nhà một mình, cô đơn lắm nhưng mỗi lần gọi điện bố nói chỉ cần mẹ và các con khỏe là mừng lắm rồi. Có người còn nói rằng, để mẹ đi xa vậy không sợ xảy ra chuyện gió trăng hay sao? Thế nhưng bố mẹ luôn tin tưởng nhau, không bao giờ tạo ra cơ hội nào dễ gây 🦩nghi ngờ cả.
Nhà chúng ta thật giàu tình cảm, ba chị em con luôn cảm nhận được tình yêu to lớn của bố mẹ. Bố mẹ cho con một tuổi thơ không phải lo lắng, nghĩ ngợi dù kinh tế chẳng hề dư giả. Mỗi khi mệt mỏi, buồn phiền, bố mẹ đều động viên ෴rằng: "Con là viên pin vĩnh cửu", như nạp năng lượng để con tiếp tục trong công việ🤪c và cuộc sống. Con đã nghĩ giờ là lúc chúng ta hưởng thụ thành quả, bố mẹ sẽ không phải lo lắng gì nữa. Chúng ta đã bàn với nhau từ năm nay mẹ sẽ về cùng bố, thích thì làm vườn chăn nuôi, mệt sẽ nghỉ ngơi thư giãn. Chúng con đã trưởng thành rồi và đi làm, mọi chuyện để chúng con lo.
Con xa nhà gần 3 năm rồi, vì dịch nên chẳng thể về nước, không thể về nhà, thế nhưng con luôn tự tin bố mẹ còn khỏe, hết dịch chúng ta sẽ lại đoàn tụ. Vậy mà cuối tháng trước, người ta nói bố chỉ gắng được qua tết. Con không về kịp rồi, các chuyến bay về nước đềuꦕ bị ♔hủy, đại sứ quán ưu tiên những người còn khổ hơn con. Những ngày cuối cùng, anh chị em, họ hàng, xóm giềng thay con bên bố, để mỗi ngày bố đều được sống trong vui vẻ. Lúc cuối, bố còn nắm chặt tay mẹ nữa. Con gái ở xa, mỗi ngày đều mơ được về ôm bố, chăm sóc bố, khi tỉnh dậy chỉ có thể nhìn bố qua màn hình, nói con yêu bố lắm.
Chị vẫn luôn đáng tin cậy như thế. Cậu út nhà mình ra dáng trụ cột lắm, lo liệu mọi việc chu toàn. Con thương bố lắm nhưng còn thương mẹ hơn thế, mẹ đã về n𒁃hà mà bố chẳng còn ở bên. Bố không ꧑giận con đâu nhỉ, giờ bố đã ở bên ông bà, bọn con sẽ chăm sóc cho mẹ, bố nhé. Mẹ gầy nhiều nhưng vẫn động viên con chú ý giữ gìn sức khỏe. Con nhớ và yêu bố.
My
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc