Tôi 36 tuổi, hơn tác giả 6 tuổi, hiಌện tại may mắn có gia đình nhỏ, hai con xinh xắn đủ nếp tẻ và người vợ thấu hiểu hoàn cảnh của mình.
Tôi sinh ra trong gia đình khá phức tạp, mẹ là đời vợ thứ ba của bố, còn bố là đời chồng thứ hai của mẹ. Thời 🐲nhỏ nhà tôi nghèo lắm, bố lại uống rượu thường xuyên, mẹ cam chịu, chịu đựng tất cả nℱhững cái sai, cái vô lý và những trận đòn của bố.
Từ ngày được sinh ra cho đến lúc thoát khỏi gia đình là💃 24 năm, tôi đếm không hết mình đã phải chịu bao nhiêu đòn roi, bao lần nghe tiếng chửi rủa của bố. Cho đến giờ, mỗi lần có chuyện gì ông vẫn tuyên bố: "Biết vậy ngày xưa mới sinh mày ra tao 💙đã đem bỏ".
Năm tuổi tôi phải chăn trâu cắt cỏ, những trận đòn bắt đầu từ đây. Chăn trâu là phải riêng một mình, không được chăn chung với các bạn khác, không được nói 🐬chuyện với ai. Nếu bố phát hiện th♔ì tối đó tôi bị đánh, bị bỏ đói, đuổi ra khỏi nhà. Bố cấm tôi giao thiệp với bạn trong xóm nên chẳng được đá banh hay chơi các trò chơi gì.
Nhiều lần, chiều muộn dắt trâu về đến ngõ là bố chặn lại chửi bới, đánh tôi rồi đuổi đi. Tôi phải chạy trốn khỏi bị đánh, thường là núp ở các bụi cây sau nhà, chờ gần nửa đêm mới dám lén về lục cơm nguội ăn. Nhiều bữa ông ăn hết, hoặc còn dư cơm thì đổ đi để không cho tôi ăn. Đói quá tôi đành lấy cám heo để ăn đỡ. Những năm còn nhỏ tuổi, tôi chưa biết ngại nên mỗi lúc bị vậy thường chạy tới nhà người quen, nhà các ông bà già sống một mình xin ngủ nhờ. Sau này, khi lớn một chút, vì xấu hổ nên tôi thường bẻ lá cây quây lại ngủ ở bụi cây sau nhà, hoặc lén vào khu chuồng🀅 trâu ngủ ở đống rơm với 📖mấy chú chó. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy mình cao số, chứ xui mà bị rắn độc cắn thì chẳng còn gì để nói.
Tôi vẫn nhớ có lần vì đứa bạn gần n🏅hà mới mua được quả banh nhựa, mấy đứa thả trâu chung đá bóng, vì mê quá nên tôi cũng tham gia. Bố phát hiện được, lúc tôi dắt trâu về tới nhà, đang đóng cổng thì ông lấy thanh củi đánh liên tiếp vào đầu làm tôi xỉu đi. Một lúc sau tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm ở cửa chuồng trâu. Mấy ngày sau, đứa bạn bảo trên đầu tôi lủng mấy lỗ, đau mà không dám nói với ai. Rồi năm đang học lớp 3, mùa gặt tôi vừa chăn trâu vừa nhặt lúa rơi ở các đám ruộng, gom lại cuối mùa được chừng 30 kg, đem bán lấy tiền mua cái áo mới để đi học. Vừa mới mang được một ngày đã bị bố mang ra chặt rách hết, vùi xuống ao sau nhà. Vì không có áo nào nữa nên đành vớt lên vá lại mặc đi học tiếp. Mỗi bữa cơm tôi đều cúi mặt ăn vì bố không cho nhìn bố, trong khi ăn thì phải ngồi đối diện. Sau này tôi lấy cơm và đi chỗ khác ăn để không bị chửi.
Thời gian trôi đi, tôi sống và học hành chung với những lời chửi rủa, mắng nhiếc thậm tệ, những trận đòn mà nếu không may mắn chạy thoát chắc không còn tới giờ. Tôi học giỏi, cắn răng chịu đựng để học, mong sao sớm thoát khỏi ngôi nhà đó. Sa🐟u khi học xong đại học, tôi vào Nam xin việc với hành trang là hai bàn tay trắng và khoản nợ vay học đại học. Tôi cố gắng làm việc chăm chỉ, chịu đựng mọi gian khổ để kiếm tiền. Rồi tôi mua đất, xây nhà hơn một tỷ, bố mẹ cho 100 triệu, dù vợ chồng tôi biết nếu sau này có vấn đề gì thì ông sẽ kể công, đòi lại. Thế nhưng lúc đó bố mẹ nói thấy vợ chồng tôi khổ qu♉á nên giúp ít. Tôi nghĩ dù sao đó cũng là người sinh ra mình nên nhận và sau khi xây nhà xong thì đón ông bà ở cùng (ông bà muốn ở cùng gia đình tôi). Với suy nghĩ ông bà cao tuổi rồi, chắc phần nào cũng thay đổi sau nhiều năm sống hiu quạnh ở quê do bị nội ngoại, làng xóm tẩy chay, nhưng đây lại chính là bi kịch tiếp theo của đời tôi.
Sau khi vào ở chung được mấy tháng, bố mẹ tôi gây chuyện, nói xấu vợ chồng tôi với hàng xóm, gặp ai cũng nói, kể công đủ kiểu như phải đổ rác, rử🐻a chén bát... dù những việc đó chúng tôi làm chính, ông bà lâu lâu phụ thôi. Rồi vợ tôi mang bầu đứa thứ hai được 7 tháng thì ông bà tuyên bố lúc sinh sẽ không phụ giúp gì. Ngày vợ sinh, nằm việc 3 ngày, bố mẹ tôi không gọi điện hỏi thăm cháu một câu, thế mà lại gọi điện báo là máy giặt bị hư.
Đỉnh điểm cách đây mấy ngày, ông bà đòi lại số tiền đã cho vợ chồng tôi mua đất làm nhà trước đây, với tuyên bố số tiền đó bây giờ phải gấp nhiều lần. Cứ mấy ngày ông lại đòi tôi đập nhà để trả gạch lại cho ông (ông nói cho tiền mua gạch). Gia đình tôi căng thẳng tột độ, vợ chồng chấp nhận điều kꦿiện của ông bà đưa ra, con số đó có thể là một tỷ.
Giờ tôi thực sự rối bời, không biết suy nghĩ sao cho đúng. Mong ᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚanh chị độc giả cho lời khuyên chân thành để thoát ra được kh✃oảng thời gian này. Chân thành cảm ơn.
Nam
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc