Cách đây hơn chục năm, vào khoảng những năm 2011-2012, việc bùng nổ các game online khiến các tiệm net "cỏ" m꧑ọc lên như nấm ở ngay cạnh các cổng trường cấp hai, cấp ba. Cảnh tượng quen thuộc ở các quán net kiểu này là lúc nào cũng đầy ắp những em học sinh mặc đ🦋ồng phục, tay nhấn bàn phím, miệng hút thuốc phì phèo, liên tục chửi bậy.
Trường cấp ba của tôi là trường điểm của huyện, học sinh từ khắp nơi trong huyện và các huyện bên cũng đến học. Và game online đã "giết chết" rất nhiều nhân tài của quê hương.
Em họ tôi cũng là nạn nhân hay đúng hơn là kẻ nghiện game online. Em sống ở một xã cuối huyện, không mấy phát triển so với thị trấn, ít va chạm với các thứ hiện đại như game online, hay quán net. Đến khi vào học cấp ba, với sự tò mò, cộng thêm việc bị bạn bè rủ rê, em đã không thoát khỏi sự cám dỗ của game online.
Việc học của em sa sút dần, 𝔉đỉnh điểm là học kỳ I năm lớp 1, em nghỉ học đến 12 buổi. Hệ quả, em bị chuyển từ lớp chọn xuống lớp thường. Gia đình biết chuyện, rất buồn, nhất là cha mẹ em. Tôi nghe chú nhiều lần mắng mỏ, khuyên can, thậm chí cả đánh đòn, nhưng đâu vẫn hoàn đấy. Tôi và các anh lớn trong gia đình cũng có khuyên nhủ, lang thang khắp các quán nét để tìm em, nhưng🥂 vẫn không ăn thua.
>> Nghiện game vì 'chỗ đâu mà chơi'
Đến học kỳ II lớp 11, chú tôi quyết định "đi học cùng con", con đạp xe đi trước bố sẽ đi theo phía sau. Vì là xã khá xa nên quãng đường từ nhà em đến trường cũng mất 14 km. Hôm nào cũng vậy, dù mưa nắng hay bão bùng, chú vẫn đạp xe cùng con mình đi học. Nhìn thấy con vào trường học, chú mới đạp xe về nhà đi làm. Chú nói: "Bố không mong muốn cao sang, con làm ông to bà lớn, chỉ mong con tốt nghiệp cấp ba, học được cái chữ để làm người, đừng mất thời gian vào những thứ vô bổ".
Kết quảﷺ, đến hết cấp ba, em tôi tốt nghiệp loại khá và thi đỗ vào trường Đại học Bách khoa. Giờ đây, em nó cũng có công ăn việc làm ổn định, cùng vợ và hai cô công chúa nhỏ. Trong các buổi gặp gỡ giữa hai anh em, tôi hay đùa là "đi tìm thằng Đạt (em tôi) xem nó ở quán net nào mà đến muộn vậy". Mỗi lần như vậy, em tôi chỉ cười và luôn miệng cảm ơn cha mình đã giúp nó thành người.
>> Quan điểm của bạn thế nào? Gửi bài tại đây. Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.