Tôi có bà chị gái đang mang bầu, đứa ꩲbé dĩ nhiên là niềm vui nhưng cũng kéo theo một nỗi lo lớn với chị.
Hàng tháng, chị đi khám thai ở một phòng khám tư nhân có tiếng để xem thai phát triển ra sao, có tốt hay không. Hàng ngày, chị ăn đủ các loại thực phẩm sao cho đủ chất dinh dưỡng. Và hàng giờ, chị lo lắng về việc sẽ sinh thế n🌳ào, cứ để tự nhiên hay ⭕phải mổ.
Thông tin thì chị vào các diễn đàn để đọc, còn lời khuyên thì n⛎ghe từ những người đi trước. Chao ôi, mỗi người một kiểu, mà ai thì cũng có vẻ đúng.
Tôi thì thấy lạ lắm vì không hiểu các bà mẹ trẻ bây giờ tiếp xúc với các thông tin kiểu gì mà càng đọc càng rối, càng nghe càng không biết đâu mà lần. Một việcꦜ mà rõ ràng là rất tự nhiên của mỗi người phụ nữ, bản năng bình thường của mọi loài động vật có vú lẽ ra phải là một việc đơn giản mới phải.
Những việc do có nꦡhiều thông tin quá mà dẫn đến nhiễu loạ♊n như thế bây giờ nhiều lắm. Và có vẻ như chúng đang ngăn cách chúng ta với tự nhiên và với những thứ mang tính bản năng mà tôi tạm gọi là bong bóng hiện đại.
Càng hiện đại, chúng ta càng khó quyết định những thứ đơn giản và dễ sợ những điều bình thường. Có khi là chúng ta sợ không có một chiếc điện thoại thông minh giống như bạ♋n bè mặc dù ta cũng cꦆhẳng bao giờ dùng hết các chức năng của nó.
Có khi là ta sợ phải bước ra từ một nhà hàng sang trọng khi kiểm tra thấy v💛í không đủ tiền mặc dù không ai ngăn cản ta vào xem giá đồ ăn trong cuốn thực đơn kia cả. Có khi là ta sợ khi nói lên một sự thật. Và cũng có khi thì ta không sợ nhưng ta ngại đi bộ ra đầu ngõ mua bao thuốc mà vì thế ta nhảy xừ lên c🅺hiếc xe máy đang để ngoài sân.
Những nỗi sợ như thế bây giờ không phải là quá hiếm. 𒐪Sự hiện đại đang khiến chúng ta đánh mất đi bản năng vốn có của mỗi người.
Hiện đại là lớp bong bóng ngăn cách ta với thế giới tự nhiên và khiến ta giống như đang được nuôi trong lồ🌃ng kính. Chúng là lớp màng mỏng vô hình, chúng có nguy cơ dày thêm mỗi ngày nếu ta không dũng cảm dứt ra khỏi những thói q🔯uen cố hữu và sáo mòn.
Và khi🌜 mà chúng ta ở trong phòng điều hoà, nhìn cuộc sống thông qua chiếc 🐠máy tính xách tay, những bản báo cáo và số liệu thống kê thì lớp bong bóng ấy có khả năng là đang rất dày.
Trong nhiều lần, tôi có dịp lênh đênh tr﷽ên các vùng biển của Việt Nam cùng với những người ngư dân. Cuộc sống trên biển nhiều khi thiếu thốn vô cùng. Những lúc ấy, tôi chỉ mong đầu óc không bị choáng váng vì say sóng, mỗi bữa ăn được hai bát cơm, có đủ điện để sạc điện thoại, đủ nước ngọt để tắm tráng mỗi ngày một lần sau khi đã tắm bằng nước mặn. Và đêm ngủ không bị sóng đánh lăn từ đầu tàu đến cuối tàu.
Mọi nhu cầu khi ấy là tối thiểu, tối thiểu và tối thiểu. Khi ấy, tôi ít thấy lớp bong bóng nào bao quanh mình. Tôi quý trọng từng chút nước, từng chút điện💧 và cả mạng sống nữa. Điều mà tôi nhận ra lúc ấy là cuộc sống có vẻ như thú vị hơn khi ta chỉ có mọi thứ vừa đủ, thậm chí là hơi thiếu để còn có cái mà chờ mong, hướng tới.
Khi đã có đủ, ta thường có xu hướng tiêu dùng chúng một cách hoang phí, lạm dụng và cuối cùng là phụ thuộc vào chúng. Mà thực ra, để có những phút thú vị như thế, cũng không cần phải tới biển. Bạn có thể chỉ cần tắt máy tính,ꦑ chạy ra cổng cơ quan và ngồi xuống quán nước chè… tán phét.
>> Xem thêm: Con nợ mẹ một lời xin lỗi
Chia sẻ bài viết của bạn về cuộc sống tại đây.