Những hộp cơm khi sáng còn nằm trong sọt rác, nó như nỗi ám ảnh mỗi khi đến bữa cơm. Sáu thằng con trai trong phòng trọ đều có chung cảm giác ấy. T🦩rưa nay nhìn thằng bạn đi học về với hộp cơm tấm, tôi không nghĩ rằng bữa cơm đối nó lại khổ sở đến vậy. Hình như nó ăn là để cho qua bữa. Mùi mì tôm ở góc nhà lại𝓀 xộc lên trên gác, cái mùi-món ấy từng ám ảnh thằng bạn đến nỗi nó đã ói ra mật xanh vật vã mấy ngày rồi nhập viện.
Khi còn ở quê, những ngày cuối năm như thế này, tôi được má nấu cho những bữa cơm mà hai cha con thích. Má luôn là đầu bếp chính củ𓃲a gia đình, nhưng mỗi khi có khách đến chơi thì ba lại là người trổ tài nấu nướng. Tôi thích nhắm nháp những món mồi nhậu của ba, cũng một món ấy nhưng ba luôn thêm ꦦnhững thứ gia vị mà tôi không nghĩ đến. Ngày nóng thì cái này, ngày se lạnh thì thêm gia vị khác. Không biết khi nào tôi có thể học hết những bí quyết nấu nướng độc đáo này của ba.
Vào dịp cuối năm, thời tiết Tuy Hòa trở lạnh, những cơn mưa tối trời tối đất luôn là nỗi khổ của dân miền Trung tôi. Biển động không có cá🙈, ngoài chợ chỉ có thứ cá, mực khô mà người ta ướp rồi phơi từ tháng trước. Má hay làm cho tôi món mực khô kho keo. Có lẽ vì má biết tôi ăn được cơm nhờ món này. Tô cơm nguội với mấy con m🦋ực khô kho keo với đường, cái thơm thơm quyện vào hơi lạnh của ngày đông mưa gió mới thích làm sao.
Những ꦜbuổi chiều mưa, tôi thường vào bếp phụ mẹ nấu nướng. Nói cho quá l✃à nấu chứ thực ra tôi chỉ chụm ba mớ củi vụn vào bếp, ngồi vuốt ve con mèo mướp ngồi trong xó. Nhìn những ngọn lửa bập bùng mà tưởng tượng vu vơ, đến giờ tôi còn cảm nhận hơi ấm ấy. Nhớ quá đỗi ngọn khói chiều qua những ô gạch, mưa làm ướt khói, ướt luôn cả những giấc mơ của tôi...
Ba tôi thì khoái món cá đồng kho sả ớt. Nên má hay mua mớ cá bống, cá cơm về, được má ướp gia vị rồi đun dưới n🥀gọn lửa nhỏ. Vị thơm thơm, cay cay quyện vào từng con cá đồng mới ngon làm sao. Ba hay làm một ngụm rượu thuốc khi ăn xong chén cơm. Rượu cay nồng làm ba thích, nó làm ấm cho bữa cơm chiều mưa lạnh.
Dĩꦏa cá rô đồng chiên giòn chấm mắm gừng dường như tôi không thể nào quên nổi. Đó là những ngày theo ba ra ngoài đồng thả lưới, lội bì bỏm dưới nước ruộn꧑g làm chiếc áo mưa dính bẹp vào người, chiếc nón lá rách bươm. Những ngày như vậy như đi vào tuổi thơ của tôi một cách tự nhiên. Tôi tự hào khi mình sinh ra và lớn lên trên mảnh ruộng ở quê nghèo này.
Bữa cơm cuối năm như thôi thúc lũ con xa quê về với gia đình. Những ngày cuối của năm là những ngày tôi được nghỉ để ôn thi kết thúc môn. Má gọi điện vào hỏi thăm, tôi thì nghĩ rằng má đang dụ tôi về. 🦂Má kể𓄧: “chiều nay ba mày bắt được mớ rô, má chiên lên ba mày ăn ngon lành. Nghỉ nhiều thì về má làm cho ăn, chắc thèm lắm”. Nghe má nói vậy, tự nhiên thấy sống mũi cay xè..
Con biết những ngày này mưa gió không𝐆 có củi khô, chắc má ngồi trong bếp khói um làm cay mắt. Có lần ngồi với má trong bếp, má nói: “Sau này đi học, làm sinh viên, chắc gì được má nấu cơm cho ăn. Khi ấy ăn cơm hàng cháo chợ, lại nhớ cơm má nấu”.
Tôi thèm một ngày cuối năm về với gia đình, về với miền quê xa lắc về với bữa cơm chiều đoàn viên. Hộp cơ✤m khi chiều tự nhiên có vị mặn lạ... Sài Gòn chất chứa những nỗi nhớ. Chất chứa cả những bữa cơm chiều vắng bóng con. Con nợ gia đình những bữa cơm chiều ngày cuối năm.
Văn Thảo
Cuộc thi “Thời khắc yêu thương” do Công ty TNHH Sapporo Việt Nam phối hợp với VnExpress thực hiện. Đây là nơi để bạn chia sẻ những kế hoạch, dự định ý nghĩa đến người mà bạn mong muốn gửi lời tri ân, yêu thương và cùng họ trải qua những thời khắc cuối cùng của năm. Chương trình kéo dài từ ngày 26/11 đến ngày 23/12 trên trang Đời sống, báo VnExpress. Độc giả gửi bài tham dự tại đây. |