Người bạn Bạc Liêu rủ đi ăn sáng. Tôi đang ngó quanh tìm nh🌠ững quán bánh, xôi... thì đã được dẫn vào một quán mà mùi thơm đậm đà sực lên trong làn khói ng🦄hi ngút từ phía bếp. Bạn nháy mắt: "Món này ở quê tôi là nhất đó, đi học xa có lúc nhớ và thèm da diết".
Quả thực, khi tô bún bò cay được mang ra, nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Rất khác so với những gì mà tôi đã thưởng thức ở dọc đất nước,﷽ tô bún có màu vàng sẫm, những sợi bún lấp ló cạnh mấy khúc thịt bò dậy mùi cay cay. Điều này khiến tôi tò mò và băn khoăn về công thức làm món bún bò cay. Liệu có phải màu vàng đẹp mắt kia là từ phẩm màu và tại sao thịt bò không thái mỏng mà lại là để khúc to?
Anh bạn dường như biết được những suy nghĩ của tôi, cười bảo cứ ăn đi rồi sẽ cảm nhận được cái đặc trưng của Bạc Liêu trong tô bún.
Vắt chanh vào tô, thử một muỗng nước, tôi xuýt xoa vì... cay. Nhưng cái vị của thứ nước bún ấy cũng thật "đã", cay nồng nhưng đậm đà, thoang thoảng vị sả, quế,♕ và hình như còn có vị dừa dìu dịu. Sợi bún mềm nhưng không bị tơi, miếng thịt bò cũng mềm vừa tới, lại có chút gân, nhưng ngấm gia vị và mùi vị cũng rất riêng, nhờ quá trình chế biến rất cầu kỳ.
Thịt bắp bò, gân bò xắt khúc vuông chừng 2 đốt ngón tay, ướp với nước cam vắt, dầu điều, bột nghệ, gừng, tỏi, hạt cà-ri băm nhuyễn cùng ít muốt hạt, bột nêm, để 1 giờ cho ngấm. Sau đó bắc nồi phi hành t🃏ỏi thơm rồi đổ thịt đã ướp vào xào, thêm chút nước dừa vào ngập thịt và vài cây sả đập dập, đun lửa lớn đến khi thịt mềm thì đun lửa liu riu cho gia vị ngấm từ từ.
Ớt sừng trâu chín đỏ bỏ hạt, hấp cꦏhín, giã nhuyễn để riêng,ಌ đợi nồi thịt gần được thì cho vào, tùy khẩu vị của người ăn mà nhiều hay ít. Vậy là vị cay đặc biệt và màu vàng đỏ của món bún bò cay chính là do loại ớt này đây. Muốn nước có độ sền sệt thì quấy chút bột năng pha loãng vào.
Thịt bò được ướp và nấu cầu kỳ như vậy, nhưng vẫn chưa đủ, khi ăn bún bò theo kiểu miền Tây. Ngoài rau húng quế và ngò gai, cần có đĩa muốt hạt đậm ớt, vắt chanh. Chấm miếng thịt vào và thưởng thức, mới thấy hết cái béo🐲 ngậy, cái cay nồng lẫn chua dìu dịu, cái vị khó quên c🥃ủa miền sông nước mà người xứ này đi xa luôn đau đáu nhớ về.
Tôi vừa ăn vừa chảy nước mắt cũng hết tô bún, mồ hôi toát ra, thấy nhẹ nhõm và tràn đầy hứng khởi cho một ngày khám phá xứ Bạc Liêu hứa hẹn nhiều điều thú vị này.
Bài và ảnh: Thanh Tuyết