Đầu tháng 12, CeCe Trương - con gái út của vợ chồng ca sĩ Cẩm Vân và tay trống Khắc Triệu - ra MV đầu tay. Cẩm Vân kể từng nh⛎iều năm cấm con đi hát và dần thay đổi suy nghĩ sau lần con gặp tai nạn thập tử nhất sinh.
- Chị giúp đỡ con ra sao trong sản phẩm đầu tay?
- Vợ chồng tôi chỉ đứng phía sau góp ý, còn con quyết định mọi thứ. Hơn ai hết, tôi biết con vất vả ra sao khi đến với nghiệp ca hát. Trước hôm ra mắt MV một ngày, con bé khóc vì lo lắng. Dự án đáng lẽ được giới thiệu từ năm ngoái thì phải hoãn một năm vì dịch. Khi định phát hành hồi tháng 3, chồng tôi sang Mỹ chăm Su - con gái đầu - và bị kẹt lại 5 tháng, thế là tiếp tục hoãn đến nay.
Ngày CeCe bước lên sân khấu, tự tin đứng trước các cô chú nghệ sĩ đồng nghiệp của bố mẹ🐈, nhìn nụ cười rạng rỡ của con mà mắt tôi ươn ướt. So với sáu năm trước, lúc con lâm nạn ở Mꦺỹ, con bây giờ đã lột xác.
- Chị nhớ gì về biến cố đó?
- Một buổi tối mùa thu năm 2014, tôi vừa đi hát xong ở thủ đô. Vào máy bay, vừa đăng dòng chữ "Tạm biệt Hà Nội" lên Facebook, tôi nhận được cú gọi b🐻ất ngờ. Bên kia máy, giọng người bạn hốt hoảng: "Su và CeCe bị tai nạn giao thông bên Mỹ rồi chị ơi!". Tôi tưởng như trời sập, người lịm đi. Tiếp viên thông báo tắt điện thoại, gần hai tiếng về Sài Gòn tôi chỉ biết khóc. Đến nhà, tôi thấy chồng đang ngồi khóc một mình, 💦hóa ra anh đã biết trước mà không dám nói. Một cuộc gọi khác của người thân từ Mỹ, thông báo CeCe vừa được mổ xong. Tôi giật mình: "Mổ gì?" - "Mổ cột sống". Tôi buông thõng tay, nghĩ thôi vậy là xong rồi, đụng tới cột sống thì cầm chắc sẽ bị liệt. Hôm sau, vợ chồng tôi bay sang Mỹ.
Giây phút nhìn con qua cửa kính bệnh viện là khoảnh khắc ám ảnh tôi đến giờ. Con nằm đó, toàn thân băng bó với ống thở vì dập phổi, gãy đốt sống, bả vai, người vô số vết thương do mảnh kiếng đâm vào. Biết trước chúng tôi qua thăm, con xin bác sĩ cho rút ống thở vì không muốn ba mẹ thấy mình trong hoàn cảnh như vậy, nhưng vừa rút ra, con ngừng hô hấp. Chồng tôi không chịu nổi, bước ra ngoài bãi giữ xe, châm thℱuốc và khóc. Tôi lấy hết tinh thần để nhoẻn miệng cười, vỗ về con: "Mẹ qua rồi, không sao hết, có mẹ ở đây rồi".
- Chị cùng con vượt qua giai đoạn đó ra sao?
- CeCe nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một tháng, sau đó bắt đầu tập vật l꧒ý trị liệu. Con tập nhúc nhích từng ngón chân trở lại. Ban đầu, con còn không ngồi được, người mềm oặt như không có xương sống, chỉ biết tựa vào ghế. Một lần, CeCe tập tự trang điểm nhưng đến nắp son còn mở không được. Mặt con lem luốc vì tay không điều khiển nổi thỏi son. Tôi đứng cạnh, nuốt nước mắt vào trong để cổ vũ: "Gần được rồi con, cố lên, cầm được cây son là tốt rồi".
Những lần nhìn con tập đi, tôi thầm nghĩ: "Nếu con không khỏe lại, chắc mình chết cho♔ rồi". Tôi bấu víu vào mọi thứ để mong con bình thường trở lại. Ai chỉ chỗ đi nh🅘à thờ, ngôi chùa nào, tôi đều đến cầu nguyện. Lần đó, tôi tìm đến một bức tượng Phật bà Quan âm giữa sa mạc. 12h trưa, tôi ngồi vừa khấn vừa khóc, nguyện mình chịu hết nỗi đau thay con. Như một phép lạ, chiều hôm ấy, chồng tôi gọi, báo CeCe mới tự đứng dậy được trong nhà vệ sinh. Những ngày sau đó, con phục hồi từng chút một.
- Chị nhớ nhất điều gì về con gái lúc đó?
- Là nụ cười lạc quan của con. Từ lúc xảy ra✃ tai nạn, con chưa từng khóc. Chỉ một🐠 lần, tôi chuẩn bị về Việt Nam để bán nhà cửa lo cho con, còn chồng ở lại chăm. Trước khi đi, tôi hôn tạm biệt con: "Mẹ về nha". Tự nhiên, con chảy nước mắt: "Mẹ về thiệt hả mẹ?". Chỉ lên cánh tay đang liệt, CeCe nói: "Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ phục hồi".
Bây giờ, CeCe vẫn chịu nhiều di chứng từ lần tai nạn đó và có lẽ sẽ như vậy đến cuối đời. Bàn tay trái không thể duỗi ra, con bé từ bỏ sở thích đàn guitar, piano, phải chuyển s𒊎ang tập trống dù vẫn rất khó khăn. Nửa người bên phải không có cảm giác nóng - lạnh.
- Vì sao chị cho con đi hát sau nhiều lần cấm đoán?
- Lúc trước, vợ chồng tôi muốn con học kinh tế, tách khỏi môi trường nghệ thuật. 40 năm điꦍ hát, tôi hiểu nghề này hoa thơm thì ít, trái đắng thì nhiều. So với thời của tôi, ca sĩ ngày nay chịu áp lực dư luận hơn bội phần vì mạng xã hội. Sau biến cố, tôi càng lo vì con đã chịu đựng quá nhiều, chỉ muốn co📖n sống một đời yên ổn. Nhưng tôi nghĩ: con người sinh ra, lớn lên, hạnh phúc lớn nhất là được sống với ước mơ mình. Ngay cả tôi từng quyết theo nghề dù gia đình cấm cản, sao giờ lại cắt đứt khát khao của con là được hát?
Tôi dần hiểu, niềm vui của cha mẹ không phải giữ con mãi bên mình, mà để con tự tin bước ra ngoài kia. Khi ủng hộ con, tôi dặn trước: "Con đường của con sẽ không trải thảm hoa, chỉ có ba mẹ mới giúp con vô điều kiện. Nếu theo đuổi, con phải tự chịu trách nhiệm với ꩵcuộc sống của mình". Giờ con bé trông còn tươi vui hơn lúc chưa bị tai nạn.
- CeCe từng nói sợ bị gắn với danh xưng "con gái Cẩm Vân" khi đi hát. Chị nghĩ sao?
- Đến giờ, CeCe vẫn rất ngại khi nhắc đến ba mẹ trước truyền thông. Hiểu điều đó, tôi để con tự vạch lối đi riêng. Ngay cả chuyện luyện thanh nhạc, con cũng theo học giáo viên khác. Tôi không ép CeCe hát theo ý mình để rồi khán giả nhận ra con chỉ là bản sao của mẹ. Con tôi có cái tật: không sợ khán giả, chỉ bị "khớp" vì mẹ. Đang hát, tôi đứng dưới theo dõi, con bé sẽ lúng túng. Do đó, tôi thường khuyến khích con hơn là phê bình. Vợ chồng tôi hiểu tính con dễ nản, nếu bị chê quá, lần sau đến đoạn đó con sẽ vấp. Được cái, CeCe tiếp thu rất tốt, tôi nói một, con bé sẽ làm được hai. Ngày trước, bầu show thường mời vợ chồng tôi kèm theo CeCe, giờ th🍸ì ngược lại. Tôi hạ🧸nh phúc vì con dần được giới trong nghề công nhận.
Cẩm Vân tên đầy đủ là Hoàng Cẩm Vân, sinh năm 1959. Ngoài dòng nhạc cách mạng, chị nổi tiếng với nhạc Trịnh qua các bài Huyền thoại mẹ, Sóng về đâu... Năm 1983, chị đoạt huy chương vàng đơn ca Liên hoan Ca nhạc chuyên nghiệp TP HCM với Bài ca không quên (Phạm Minh Tuấn). Năm 1986, chị thi đơn ca quốc tế tại Dresden, Đức, đoạt giải đặc biệt với ca khúc Vì sao em chết (Thanh Trúc). Năm 1988, chị đoạt huy chương vàng dòng nhạc nhẹ của cuộc thi Đơn ca chuyên nghiệp toàn quốc. Từ năm 1997 đến 2007, nhiều ca khúc của chị lọt vào bảng xếp hạng âm nhạc Làn sóng xanh. Cẩm Vân kết hôn với ✅t🦩ay trống Khắc Triệu, có hai con gái.
Mai Nhật