Cách đây hai hôm, tôi chủ động liên hệ lại với những người bạn thân. Tôi đã nghĩ mọi người sẽ rất giận sau tất cả những gì mình gây ra cho họ. Nhưng không, họ vẫn đối xử với tôi rất tốt, không một lời trách móc, giận hờn, thay vào đó còn quan tâm, chia sẻ và hy vọng bản thân có thể trưởng thành hơn, tốt hơn. Họ từng rất thất vọng về tôi nhưng hy vọng tôi có thể thay đổi, họ sẽ luôn ở bên cạnh khi cần và luôn luôn như vậy. Tôi cảm động muốn rơi nước mặt, thật sự khi ở hoàn cảnh bi đát này, được những người bạn quan tâm, chia sẻ, nói chuyện sẽ hạnh phúc biết bao. Vậy là tôi không hề cô đơn như mình🅘 nghĩ.
Chẳng biết bao lâu rꩵồi tôi và em không nói chuyện. Tôi thèm cảm giác nói chuyện với em, được ôm em vào lòng và nói lời yêu. Giọt nước tràn ly chẳng thể vun lại, tôi đã phản bội niềm tin, sự vị tha của em quá nhiều lần rồi, em chắc không thể tiếp tục chặng đường đời tiếp theo với tôi nữa. Em gần như chết đi khi phát hiện tôi tiếp tục cờ bạc, rằng tôi đã hết thuốc chữa rồi. Em cầm điện thoại ném vào mặt tôi, chửi bới bằng những ngôn ngữ thật tệ và sẽ không chung sống với tôi nữa. Tôi kꩲhông còn lời gì để bào chữa cho lần này, biết nói gì bây giờ khi hết lần này đến lần khác lừa dối, làm em đau đớn, xấu hổ không chỉ với gia đình mà còn với đồng nghiệp, bạn bè. Lần này có lẽ tôi đã mất em thật rồi, nhưng trong thâm tâm thật sự vẫn muốn có em. Tôi yêu em rất nhiều, nhưng suy nghĩ và hành động lại trái ngược. Yêu là mang đến cho nhau niềm hạnh phúc, còn với tôi yêu sao chỉ là nỗi xót xa, dày vò, khốn khổ mỗi ngày, mỗi tháng, năm này qua năm khác.
Tôi tự trói buộc cuộc đời với cờ bạc, trở thành nô lệ của trò đỏ đen. Tôi đã thua ngay từ thời điểm bước vào con đường này. Tôi sụp vào hố sâu tội lỗi, đã đi quá xa vào con đường đen tối đó. Giờ khi muốn quay đầu lại, tìm ánh sáng của cuộc đời thì bầu trời chỉ còn bóng đêm mịt mù. Dù vậy tôi sẽ không dừng lại, sẽ không cờ bạc nữa, dù áp lực nợ nần có như thế nào. Cờ bạc sẽ không phải cứu cánh mà tôi cứ vịn vào để kiếm tiền trả nợ, hay tìm kiếm cho bản thân sự tự do. Tôi đã sống cuộc đời bi kịch, có lúc mu꧑ốn bỏ đi, muốn quyên sinh, vậy tại sao? Tại sao tôi không từ bỏ để giờ đây ôm lấy sự chán trường? Tôi không hiểu bản thân, có lẽ đã đánh mất lý trí, đánh mất bản tính nhân ái của mình. Bao nhiêu năm cờ bạc là bấy n🌃hiêu năm đau đớn, nó rút cạn mọi tiền tài, suy kiệt tinh thần. Giờ đây, khi một năm sắp qua đi, nhìn lại và chỉ biết thốt lên giá như tôi đừng sai lầm như thế, hoặc đủ tỉnh táo để dừng lại sớm hơn.
Giây phút này tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, biết phải làm gì, biết cuộc đời này sẽ chỉ tốt đẹp đối với những người tử tế. Sai thì phải sửa và đừng bước trên cái sai đó thêm lần nào nữa khi đã biết kết cục sẽ chỉ dẫn lối đến địa ngục. Tôi tin bản thânꦗ có thể làm được, sẽ rất lâu cuộc sống mới trở lại bình thường. Nhưng nếu mỗi ngày chỉ cần mình cố gắng thêm một chút, tốt thêm một chút thì ngày đó dù xa nhưng vẫn có lúc đến đích; còn không cuộc đời sẽ chỉ là cõi u mê.
Tôi giờ đây ít sử dụng thiết bị di dộng hơn, dành thời gian cho những thói quen lành mạnh, đã đọc xong một cuốn sách 500 trang trong vòng ba ngày dù câu chuyện khá tẻ nhạt, nhưng ít nhất trong cuốn sách cũng có vài điều tôi cảm thấy đồng cảm. Tôi dành thời gian tập thể thao, nói chuyện với bạn bè, chuyên tâm hơn trong việc thi một tấm bằng tiếng Anh. Tôi đang tìm kiếm một công việc vào buổi tối nhưng thật sự không dễ dàng gì. Mọi sự thay đổi tu🍃y nhỏ nhưng tôi cũng dần cảm thấy vui hơn, cởi mở hơn, ít nhất là cách đây vài ngày tôi đã nằm dài trong phòng và nghĩ cuộc đời mình kết thúc.
Câu chuyện về một con nghiện cờ bạc sẽ chẳng mang lại giá trị gì và tìm kiếm sự cảm thông từ mọi người là điều rất khó. Nhưng không sao, tôi dám viết, dám nói, và dám đối diệ💖n với bản thân, với mọi người, với những ý kiến trái chiều, với chủ nợ, với những điều tiêu cực sẽ xảy ra trong cuộc sống cũng là sự thử thách lớn lao. Tôi tin nhờ đó mà nó bản thân trưởng thành.
Khải
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc