Tôi khác tác giả ở chỗ bản thân là nữ, kém một tuổi. Còn những trận đòn roi, thêm cả những lời chửi rủa chắc không có gì khác đâu ạ. ꧑Tôi bị đánh đòn như cơm bữa, đòn bằng roi, tất nhiên sẽ kèm theo các câu chửi. Ngoài ra, tôi từng bị bố lấy thắt lưng da quật tới tấp vào người, bạt tai hằn ngón tay lên mặt, lấy lọ thủy tinh dày và nặng ném sưng đầu, lấy cây lau nhà đánh vào mặt, dí xuống giếng dọa ném xuống...
Tôi học giỏi nổi tiếng cả vùng, khi bố trông tôi học toàn lấy thước đánh vào xương tay tôi. Tuy nhiên tôi 'kém' tác giả là hình như chưa từng bị ốm vài tuần sau những lần đó. Mẹ tôi ít đánh, chỉ có lầ🐷n bà lấy thân cây gỗ mít phang tím đùi tôi thôi. Nhưng còn ghê hơn là việc bà gieo vào đầu tôi các tư tưởng, nào là không có tiền nên bố mẹ mới cãi nhau, không có tiền thì không ai chơi, cố mà học để thoát khỏi cái nhà này, ai chê mình mới là người tốt, khen mình là người xấu, rồi người xấu đầy rẫy ngoài kia. Mẹ còn khen dân xã hội đen, dùng mọi thủ đoạn từ tình đến tiền để thăng quan tiến chức là giỏi, được ngưỡng mộ, ai cũng phải nể sợ. Mẹ kể người ta lấy chồng giàu sướng thân, được cu💦ng phụng như thế nào...
Tuổi thơ tôi là những bữa cơm chan nước mắt, lại thêm các tư tưởng rất kỳ lạ như vậy. Tôi lớn lên trong sự tự ti, luôn nghĩ mình kém cỏi, không thể giàu vì không có 'mưu mô' như mẹ kể. Tôi còn nghĩ mìnﷺh sẽ không thể lấy chồng vì không giàu thì vợ chồng sẽ cãi nhau.
Người ngoài thấy tôi khá xinh xắn, nhiều tài lẻ, hòa đồng, vui vẻ, học 🍎hỏi, khá nhanh nhạy, chỉ có tôi thấy ngược lại. Đến chị hàng xóm chơi với tôi từ nhỏ còn vô cùng bất ngờ khi lên cấp 3 được nghe tôi kể chuyện nhà mình. Tôi không biết thế nào là hạnh phúc gia đình, từng rất ngạc nhiên khi đến nhà bạn chơi thấy bố mẹ bạn xưng hô với nhau là anh em, họ ngủ chung với nhau, rồi nói những câu chuyện nhẹ nhàng. Tôi choáng váng khi thấy chuyện đó, trước giờ cứ nghĩ ai cũng như nhà mình (được cái hàng xóm cũng giố📖ng nhà tôi).
Tôi luôn ám ảnh về quá khứ, tự ti về bản thân dù sau nàꦉy đi làm vẫn được đánh giá năng lực tốt, năng nổ tham gia các hoạt động, ca hát, dẫn chương trình và được mọi người ở chỗ làm rất quý mến. Cũng từ những sự choáng váng ở trên mà tôi lờ mờ nhận ra cuộc sống không phải ai cũng như mình, mình chỉ là số ít. Tôi bắt đầu 🎐tìm hiểu về cuộc sống của những người khác, những người tôi thấy họ sống nhẹ nhàng, tử tế, vui vẻ. Năm vừa rồi tôi dành ra 3 tháng để đi như vậy. Có những người nông dân luôn vui vẻ, tâm lý, nhẹ nhàng dù họ chẳng có tiền mấy. Có những người bạn gia đình rất hạnh phúc, họ luôn tự hào về gia đình. Tôi thay những ký ức cũ bằng hình ảnh khác mà mình được chứng kiến, sự yêu thương, vui vẻ, cách đối xử với nhau nhẹ nhàng. Tôi kết bạn với những người có cuộc sống vui vẻ, ở gần và học hỏi.
Tôi cũngꦏ tập thiền định, từ khi thiền và tìm hiểu về đạo Phật, tôi bỗng nhận ra bố mẹ mình như vậy cũng là do bị ảnh hưởng từ trước, là nạn nhân trong chính tư tưởng của họ. Tôi thương họ hơn là trách, muốn cho họ thấy được trên đời này cũng có những cách sống khác, những cuộc sống nhẹ nhàng, không cần phải quá nhiều điều kiện như bố mẹ vẫn nghĩ.
Để làm được vậy, bản thân tôi phải hạnh phúc đã. Có thời gian t🥀ôi ngừng liên lạc với gia đình để có thời gian học từ tư tưởng, cách sống, cách tạo cuộc sống mới. Tôi coi như học lại từ đầu, như được sinh ra lần nữa. Giờ những ám ảnh, trách móc của tôi với gia đình đã tiêu tan hết, thay vào đó là tình thương và sự ghi nhận những tình cảm họ dành cho tôi nhiều hơn.
Đôi khi, từng sống trong hoàn cảnh đó cho tôi có sự nhạy cảm trong tâm lý, có kinh nghiệm trong việc vượt qua cái bạn gọi là 'trầm cảm', để tôi không mắc phải những sai lầm xưa kia nữa. Tôi rất mong bạn cũn🃏g sớm được giải thoát ra khỏi những quá khứ đó. Mạnh mẽ lên nhé, quá khứ đã qua rồi, hãy yêu thương chính mình, đừng để bản thân sống mãi trong quá khứ đó nữa. Hít thở nào, bạn đang ở đây, ở hiện tại, có công việc, bạn bè, có sự dũng cảm, an lành, bình yên. Từ giờ, cuộc sống hiện tại và tương lai của bạn là của bạn, đang nằm trong tay bạn đó.
Loan
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc