Raglan là một thị trấn ven biển nằm ở bờ Tây đảo Bắc của New Zealand. Nếu ví thiên đường đảo Nam như một cô gái xinh đẹp rạng rỡ vừa nhìn đã bị hấp dẫn thì Raglan ở đảo Bắc lại giống như một thiếu nữ có vẻ đẹp thanh tú mà mỗi lần gặp gỡ đều cảm thấy mới lạ và tiếp xúc càng lâu càng bị thu hút, để rồꦡi không thể cưỡng lại được ý nghĩ muốn gần Raglan thêm chút nữa.
Trước khi chúng tôi đến đây, một người bạn bản xứ đã nói rằng nếu muốn có cơ hội thử sức mình với lướt sóng, chìm đắm trong những cảnh đẹp mê hồn, sưởi nắng trên những bãi biển cát đen đặc trưng, thư giãn với câu cá hay chỉ đơn giả♏n là thưởng thức một tách🥂 cà phê espresso, đến với Raglan kiểu gì bạn cũng tìm thấy một niềm vui gì đó cho riêng mình.
Có một câu nói rất hay là bạn sẽ không được coi là đã từng đến Raglan nếu như bạn chưa từng ngắm hoàng hôn trên🧸 vịnh cảng nơi đây. Hoàng hôn luô🌠n là một khoảnh khắc đẹp và lãng mạn.
Lênh đênh trên chiếc du thuyền nhỏ trong một buổi chiều đầ൲u thu, nhấm nháp bia lạnh với món “fish and chip” trứ danh của vùng Raglan, chúng tôi bắt đầu hòa mình vào thiên n♔hiên và ngắm nhìn mặt trời “mệt mỏi” sau một ngày dài từ từ “chìm xuống biển”.
Một trong những điểm làm nên vẻ đẹp nổi tiếng của R⛦aglan là hàng loạt dãy núi đã vôi cổ, xếp theo kiểu bán🐓h pancake nằm giữa vịnh biển. Đá vôi được phát hiện ở New Zealand nói chung và ở Raglan nói riêng từ hàng triệu năm trước.
Quá trình phân hủy nước trên đá vôi cùng với th𓆉ời gian đã tạo nên địa hình núi mang nét cổ kính, hoang dại. Nắng vàng nhẹ nhàng trải dài trên các dãy núi đá vôi cổ khiến cả ൩vùng núi như dát vàng nổi bật giữa trời xanh ngắt khiến người ta không thể hít thở nổi mà chỉ có thể thốt lên hai từ “Đẹp quá!”.
Mặt biển🌜 tĩ🐈nh lặng, bầu trời trong vắt không gợn mây, thỉnh thoảng lại có vài chú chim hải âu trêu đùa nhau, sà xuống mặt nước rồi bay ngược lên trời cao, khiến khung cảnh càng trở nên hấp dẫn hơn.
Giọng nói trầm bổng của người thuyền trưởng với câu chuyện về việc hình thành núi đá vôi và cách người Maori sử dụng các động đá vôi ở đây để sống và ẩn nấp nꦦhư thế nào khiến chúng tôi có một cảm giác thật thư thái dễ chịu, chỉ mong sao thời🍸 gian ngừng trôi và mặt trời đừng lặn nữa.
Khi ánh mặt trời chỉ còn le ló🥃i, tôi chợt nhớ đến mấy câu thơ của một tác giả mà tôi không nhớ tên
“Bởi em giấu hoàng hôn trong đáy mắt
Nên ráng hồng vội tắt lúc chiều buông
Để màn đen phủ xuống thật ngỡ ngàng
Ai, suốt đêm tương tư ngồi chờ sáng?”