Đọc các comment và xem biểu quyết của bài “'Nhiều cha mẹ Việt lạm dụng video YouTube để dụ con ăn cơm👍” tôi thấy thế hệ cha mẹ bây giờ tính kiên nhẫn không có, hoặc quá phụ thuộc vào thiết bị cô👍ng nghệ, ℱhay đơn giản là ngụy biện cho sự lười nhác của mình quá.
Tôi nói luôn là tôi có hai nhóc trai, đứ🌊a lớn gần 5 tuổi (dễ ăn), đứa nhỏ gần 3 tuổi (khó ăn). Vợ chồng tôi đều là nhân viên văn phòng. Nhà không có giúp việc, không có nội ngoại trông cháu giùm, tự thân vận động. Nói vậy để đề phòng những bạn bảo rằng “có con đi rồi biết” hoặc “con khó ăn đi rồi biết” hay là “có đi làm đi rồi biết”... Vâng, vợ chồng tôi cũng nh❀ư đa phần các bạn thôi, không được ưu ái gì đâu ạ.
Và tôi xin chia sẻ cách mà tụi mình cho con ăn. Ngay từ đầu, vợ chồng mình thống nhất là không có chuyện làm trò hề cho con ăn (mẹ đút, ba múa may quay cuồng để làm trò hề cho con), hoặc là bế con đi khắp xóm đút ăn (kinh hãi, hẻm toàn xe ra vô, bụi, phân chó, nước dơ... vậy mà vẫn có người bế con đi và cho con ăn như vậy), hay l♈à bật tivi – YouTube cho con coi.
>> Kết hôn và s𓆏inh con để 'nó lo cho mìn𝄹h lúc già' mới là ích kỷ
Ăn đúng giờ, đến giờ ăn là vô bàn ngồi ăn, ngay từ lúc tụi nó𝕴 𒅌có thể ngồi là vợ chồng tôi đã để cho nó ngồi ngay ngắn để đút cho ăn rồi. Tôi không ép con ăn, con thích ăn thì ăn, không thì thôi, quá giờ là nhịn. Hồi khoảng thời gian con bú cũng vậy, mình không ép con bú bao giờ.
Chứ không phải cứ đúng "bài vở" là vài tiếng cho bú một lần, một lần cả mấy trăm ml, ép con uống cho bằng được... (vâng, các bạn cũng đoán ra rồi đó, con tôi khôn💃g béo ú u đâu, roi roi, nhưng khỏe mạnh... chúng ta nuôi con, chứ không phải nuôi heo lấy𝐆 thịt nha các bạn).
Tôi thì không cho xem tivi hoặc youtube ngay từ bé nên bé không có cơ hội mè nheo đòi coi khi ăn (nên c🌱ác bạn nào nói là phải có YouTube thì con mới chịu ăn thì nghĩ lại đi nha, do mình cả thôi, mình tạo tiền đề cho con coi, chứ không phải con biết mà coi đâu).
Có một khoảng thời gian, nhà có giúp việc, cô ấy chăm bé nhỏ (bé lớn mình cho đi học lúc 11 tháng tuổi). Khoảng thời gian đó, khi cho ănꦗ, cô ấy cũng cho thằng bé coi tivi hoặc youtube, như các bạn đó. Tôi không trách, vì cô ấy muốn đút cho xong, rồi cho thằng bé ngủ và làm việc nhà, mình chỉ nói “Việc nhà chị làm lúc nào cũng được, không làm kịp hôm nay thì mai làm, c𝔍hủ yếu là thằng nhỏ, khi ăn không bật tivi hoặc cho coi điện thoại vì làm vậy nó không cảm nhận được đồ ăn, đầu óc nó tập trung tivi chứ không phải món ăn, cơ thể nó không hấp thụ được đồ ăn, ăn lúc đó chỉ là phản xạ, mà em thì không muốn con em là một robot”... và dĩ nhiên là cô ấy hạn chế (nhưng tôi biết vẫn còn)... và sau đó tôi quyết định cho thằng nhỏ đi “lính” như anh nó luôn.
>> Sao lại quy kết những người không sinh con là íc🔯h kỷ?
Tôi thấy, quan trọng là mình có dứt khoát, kiên định với con được hay không mà thôi. Con mình, cả hai thằng đều một lần bị mình cho nhịn đói vì đến giờ ăn mà mè nheo không ăn. Lúc đó là trưa, không ăn, ok, mình nói “Con không ăn thì ba cũng không ép, nhưng từ giờ tới💫 bữa tối con không được ăn hoặc uống sữa gì cả, đói thì con rang mà chịu nhé”... và khoảng 3h chiều thì nó đói, rên rỉ muốn ăn... dĩ nhiên tôi lạnh lùng lặp lại lời nói mà mình nói, nó chỉ được uống nước cầm hơi.
Sau hôm đó, chỉ 🍌một lần duy nhất, nó đã biết khi đã đến giờ ăn, dù không muốn cũng phải ăn (ăn ít). Các mẹ thì chắc khó làm trò này, ngay cả vợ tôi cũng cảm thấy xót con, nhưng là đà꧒n ông, tôi thương con theo cách khác chứ không phải chiều con như các mẹ.
Đến giờ, vợ tôi cũng xác nhận là tuy “ác” lúc đó nhưng bây giờ tụi nó nề nếp hơn, kℱhông dám bỏ bữa như những trẻ khác (dĩ nhiên một phần là nhà trường cũng dạy các con điều đó, song song là gia đình cũng phải cứng rắn, cương quyết với con🐈 thì mới được).
Đến thời điểm hiện tại, một tuần, tôi cho con xem YouTube trên tivi ngày thứ bảy, trong một khoảng thời gian nhất định (dướiꦦ hai tiếng cộng dồn – nghĩa là coi YouTube trong ngày thứ bảy với tổng thời gian không quá hai tiếng – coi một lúc hai tiếng cũng được, hoặc chia ra coi trong ngày cũng được, nhưng không quá hai tiếng). Với tôi như thế là giải pháp chấp nhận được (tôi không ủng hộ con tiếp cận YouTube hoặc smart-devices (thiết bị thông minh) sớm.
>> 'Con thiên hạ' 🥀ch✅ăm người già là công việc, tôi chăm cha mẹ là tình yêu thương
Và con rất tự giác chấp hành “luật gia đình” mà tụi tôi đã tạo ra... Đến giờ cơm, anh hai tự nói với em “Đến giờ ăn rồi, tắt tivi thôi, ăn là không có được xem tivi”. Trong tuần, mình biết tụi nó rất mu💜ốn xem tivi, nhưng “luật” là “luật”, mình biết vì khi nó hỏi mình thế này: “Ba ơi, trong tuần là không có được xem YouTube phải không ba? Chỉ có cuối tuần nghỉ mới được xem phải không ba?”... và lần nào mình cũng bảo “Đúng rồi con. Giờ con chơi đồ chơi đi, mình còn nhiều trò khác ngoài tivi mà”.
Rồi tụ☂i nó tự lấy đồ chơi ra chơi, rồi tôi lại cũng phải vùi thân vào chơi v༺ới tụi nó dù đi làm về rất đuối.
Suy cho cùng, cái tôi thấy khi các bạn ♍cho con vừa ăn vừa xem Youtube là chỉ tiện cho các bạn mà thôi. Tôi nhớ lời mẹ tôi dạy khi tôi có con: “Con muốn con của con sướng thì con khổ, còn con muốn bản thân con sướng thì con của con khổ”... Cho nên các bạn không nên lấy các lý do là: con khó ăn, không ăn nó sẽ ốm yếu... để ngụy biện cho hành động cho con vừa coi tivi vừa ăn nha.
Làm vậy là hại con, muốn con khỏe mạnh, mình phải hiểu con. Muốn hiểu con thì các bạn phải chơi với con. Dù biết t💟hời gian đi làm về, việc nhà này nọ đã ngốn một số thời gian của các bạn. Nhưng đó không phải lý do bao biện cho việc không gần con.
>> Cha mẹ Việt nên dành tiền để 'cậy con thiên hạ' lúc về g🅘ià
Tôi đi làm về lúc 6h chiều, vợ về trước thì nấu cơm, tôi dọn dẹp nhà. Ăn xong cũng hơn 7h tối rồi. Tôi rửa chén, trong khi vợ chơi với🐭 con. Đến khi xong hết cũng hơn 7h30, tắm táp xong cũng tầm 8h. Chơi với chúng tới khoảng 9h là giục đi ngủ... tranh thủ từng chút một khoảng thời gian trong tuần với con. Cuối tuần là cả gia đình đi đâu đó chơi cho thoải mái đầu óc, tâm hồn.
Điều cuối mà tôi muốn nhắn nhủ là tới các đức lang quân của của các bà vợ, chúng ta sống trong xã hội đang phát triển, và bình đẳng giới. Thế nên bạn nào đang gia trưởng quá thì bớt lại, ch🃏ịu khó san sẻ những khó khan trong cuộc sống gia đình với vợ một chút. Cả ngày đi làm về ai mà chả mệt, nhưng phụ nữ Á Đông còn bị thêm một cái xích là cơm nước hầu hạ các bạn và con cái nữa.
Thay vì vợ đan🔯g làm cơm, ta ngồi gác chân chơi game thì ta dẹp game, dọn dẹp nhà, lau nhà phụ vợ, hoặc tắm con giúp vợ. Thay vì ăn xong ta bảo vợ gọt trái c💦ây cho ta tráng miệng thì ta đi rửa chén giúp vợ trong khi vợ gọt trái cây, hoặc là gọt trái cây giúp vợ.
Thỉnh thoảng cu🐬ối tuần chịu khó bỏ một cữ nhậu, giữ 🦹con cho vợ đi làm đẹp hoặc relax với bạn bè... Quan trọng nhất vẫn là tư tưởng của các bạn: “san sẻ việc nhà”.
Việc trong một gia đình không phân biệt vợ hay chồng. Nếu ta không biết hoặc vụng 🍸quá, ta nhờ vợ hướng dẫn, lâu dần sẽ thành quen... dù giúp vợ ít, nhưng họ vẫn trân trọng chúng ta hơn là chúng ta đi làm về ngồi ì ra ngồi chơi xơi nước rồi quăng một cục tiền xem như hết trách nhiệm. Phụ nữ ngày nay cũng giỏi như nam giới cả thôi, họ chăm con cái đủ rồi, họ không muốn chăm thêm một “em bé” to xác nữa đâu.
>> Chia sẻ bài viết của bạn tại đây.