Giữa Sài Gòn cuộc sống vốn dĩ đã tất bật hối hả, ngày cuối năm lại càng bộn bề hơn gấp mấy lần so với ngày thường. Có lẽ vì đồng tiền đã trở thành một sức hút quá mãnh liệt đối với con người chúng ta, nó c💞ó thể mua tất cả “Có tiền mua tiên cũng đư𒐪ợc”. Nhưng có tiền đôi khi không mua được hạnh phúc, tình yêu và những kỷ niệm tuổi thơ đẹp.
Dẫu ta sống trong sự giàu sang nhung gấm, đi xe hơi, ngủ khách sạn, ăn nhà hàng, đ❀i shopping, siêu thị, nhưng có đôi lúc ta cũng hồi tưởng về tuổi thơ thuở cơ hàn, gian lao để có được danh vọng, tiền tài và sự nghiệp ở xã hội này.
Ngày ấy, quê tôi không được khá giả như bây giờ, ai cũng như ai. Tết về, nhất là trẻ con, trong đó có tôi mong đợi đến Tết bởi chúng tôi sẽ được một bộ quần áo mới tươm tất để đi thăm ông bà và diện đồ đẹp với xóm làng. Năm đó, tôi được mẹ mua cho bộ quần áo mới thích quá vừa mua về tôi đã tắm rửa sạch sẽ vội mặc liền ra kho⛄e với mọi người, vì vui quá nên bất cẩn bị vấp té thế là bẩn hết bộ đồ mới toan của mình. Về nhà hôm đó tôi còn bị một trận no đòn, may nhờ có cha can thiệp nếu không thì tôi khỏi ăn Tết. Trời sập tối lại là chiều 30 Tết chuẩn bị đón giao thừa vậy mà cha tôi phải vội vã chạy xuống chợ hơn ba cây số bằng xe đạp để lựa cho tôi một bộ quần áo mới để kịp mai về thăm ông bà nội, khi mua về tôi mặc vào không vừa vì quá lớn nên cha tôi phải chạy suốt mấy cây số nữa để đổi lại cho tôi. Cho tới bây giờ bộ quần áo đó tôi vẫn giữ mãi bộ quần áo đó dù tôi đã lớn khôn không còn mặc vừa. Tôi cất giữ rất kỹ vì trong đó là công sức, tiền của, tình thương của cha, mẹ dành cho tôi.
Đến ngày tôi lớn khôn, lên Sài Gòn đi học rồi làm việc quần quật suốt cả năm có khi mùng 2, mùng 3 Tết mới về được, vậy mà năm nào cứ 26, 27 Tết là mẹ tôi lại gọi điện thoại: “Luân ơi, năm nay con có về đi chợ Tết với mẹ không con”. Nghe được lời nói qua điện thoại mà tôi nghẹn ngào xúc động và nghĩ rằng đôi lúc đồng tiền đã khiến cho con▨ người mất đi những cái quý giá nhất mà không thể tì💧m lại được. Bây giờ tôi mới trân trọng cái Tết tuổi thơ của tôi được mẹ, cha sắm cho quần áo mới và được cùng mẹ đi chợ Tết chiều cuối năm.
Phạm Huỳnh Luân