Tôi 35 tuổi, viên chức, lương và các khoản thu nhập khác khoảng 10 triệu đồn💯g mỗi tháng, có hai con trai, bảy tuổi và ba tuổi. Chồng cũng là viên chức nhà nước, làm xa nhà, một tuần về khoảng một hai ngày. Một năm gần đây, mỗi tháng chồng đưa tôi 13 triệu đồng, trong đó dùng để trả nợ hết 11 triệu đồng do vay mượn mua đất, cất nhà, còn lại tôi dùng vào việc trang trải cuộc sống cùng với thu nhập của bản thân.
Về ngoại hình, vợ chồng tôi tương xứng, gọi là có nét so với nhiều người. Khi đến với hôn nhân, cả hai đều xuất phát từ tình yêu, còn xét về mức độ yêu thì chắc chắn thời điểm đó tôi yêu chồng nhiều hơn. Vì🔯 thế tôi mới bất chấp mọi thứ để bước vào cuộc hôn nhân này; bước vào rồi, những chuỗi ngày ngã ngựa bắt đầu. Từ tính cách mọi người ở nhà chồng, lối sống của họ bắt buộc tôi phải đứng giữa hai lựa chọn, một là "sống chung với lũ", hai là từ bỏ. Lúc đó tôi cò𓆉n quỵ luỵ vào tình yêu nên không mạnh dạn chọn từ bỏ, chỉ chấp nhận sống chung.
Kết quả cho sự lựa chọn đó là tôi có thêm một "đứa trẻ to đầu, lớn xác". Chồng thường xuyên đi làm xa nhà, đến ngày nghỉ sẽ nhậu nhẹ꧑t, bạn bè, chè chén, có về được tới nhà cũng trong tình trạng say khướt, quần áo thay ra vứt lung tung mỗi thứ một chỗ. Cơm nước anh mặc nhiên do vợ phục vụ, chỉ chơi đùa với con cái một chút chứ con lớn lên và sống sao cũng chẳng biết. Việc đối nội, đối ngoại, mọi chuyện đao to búa lớn gì anh cũng gọi vợ, rồi bảo không biết, không rành.
Tôi nhận ra nếu đã không thể thay đổi, không thể từ bỏ thì thôi mặc kệ. Tôi để chồng đi đâu thì đi, làm gì thì làm, sống sao thì sống, miễn làm tròn trách nhiệm tài chính như thỏa thuận và không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tôi sẽ chấp nhận cuộc sống có thêm "đứa trẻ to đầᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚu lớn xác" nữa trong khoảng thời gian cജhuẩn bị các điều kiện cần thiết để tách ra. Tôi không rảnh để nuôi thêm chồng, chỉ hao tâm tổn sức. Mong được các bạn chia sẻ.
Quỳnh Nga