Mọi việc từ nhỏ đến lớn anh đều tâm sự và xin ý kiến của gia đình anh, kể cả những chuyện tế nhị, mâu thuẫn, cãi vã giữa hai vợ chồng. Chúng tôi làm ăn xa nhưng nhà cửa, con cái anh đều muốn đưa về chỗ ông bà. Tôi và chồng ly thân 3 năm, mới hoàn tất thủ tục ly hôn cuối năm vừa rồi. Lý do ly hôn là anh nghi ngờ khi tôi thông báo có bé thứ hai. Chồng làm xa nhà, một tháng mới về 2-3 lần, anh tính toán và nói đó không phải con mình. Trong khi tôi vừa đi làm vừa chăm đứa 3 tuổi, không bỏ bê con ngày nào, cũng không làm g♏ì để anh suy nghĩ lung tung.
Trong thời gian ly thân, hai bên xảy ra nhiều mâu thuẫn, tôi vừa mang thai vừa phải chăm con và lo luôn kinh tế. Chồng không đoái hoài gì, đối xử vô cùng tệ bạc với tôi. Lúc đầu cha mẹ, anh em ruột đều bắt bỏ thai vì sợ tôi quá khổ (không ai phụ giúp được vì ở xa). Với lại thời gian này tôi bị ảnh hưởng tâm lý nhiều, thai yếu, uống❀ thuốc thường xuyên, mọi người sợ con bị ảnh hưởng. Tôi nhất quyết giữ bé mặc dù cha mẹ còn dọa từ mặt. Dù có khó khăn thế nào tôi cũng không làm điều có lỗi với con, nó vô tội. Không cần nói các bạn cũng biết, tôi đã phải trải qua thời gian kinh khủng thế nào. Điều tiếng, kinh tế, sức lực tôi bị vắt kiệt, anh đi rêu rao khắp nơi là tôi "trai trên gái dưới". Xảy ra nhiều chuyện, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa.
Sau này tôi sinh bé ra, giống anh như đúc, anh không dám bảo không phải con mình nữa nhưng lúc đấy đã quá muộn, nước đã hất đi rồi. Thế rồi anh quay sang đổi cho tôi sống không biết điều. Hai bên ký thuận tình ly hôn, tôi nuôi hai con, phụ cấp theo pháp luật, đưa hết giấy tờ cho anh đi nộp hồ sơ. Anh lừa tôi, không nộp mà đơn phương tranh chấp quyền nuôi con, mục đích để không phải phụ cấp nuôi con và không mang tiếng tệ bạc. Anh biết điểm yếu của tôi là không thể để con 🍷lại, bởi anh không thể nuôi bé mà ông bà nội nuôi. Tôi đồng ý ly hôn với điều kiện được nuôi hai con nhỏ, không cần phụ cấp. Cuộc sống ba mẹ con hiện tại khá yên bình, vui vẻ, kinh tế vừa đủ. Vấn đề không có gì để nói khi gần đây anh nhắn tin hỏi han tình hình của mẹ con tôi, rồi bảo không còn là vợ chồng thì vì con, hãy xem nhau như bạn bè, sống vui vẻ. Anh nói như kiểu tôi là con người không có tình nghĩa, không nghĩ cho các con. Trong khi anh chưa chăm sóc con một ngày nào.
Lúc tôi mang thai 34 tuần phải cấp cứu mà anh không ký các giấy tờ, chị chơi thân phải nói là chị gái để ký các giấy tờ cấp cứu cho tôi. Sau này anh còn nói nếu con có vấn đề gì thì sẽ kiện chị này đi tù. Sau sinh 3 ngày, con tôi cấp cứu anh cũng mặc kệ, nói tôi đừng trách chuyện anh lừa dối. Anh bảo đã ly thân rồi nên mỗi người có cuộc sống riêng, ai lo phận nấy, trách anh sao được. Giờ mỗi lần anh về thăm con, tôi không cấm nhưng thực sự rất khó chịu. Chỉ cần nhìn thấy anh, nghe anh nói là ngực tôi thắt lại, không thể thở nổi, nhiều lúc còn ngất xỉu (tôi bị bệnh này từ lúc mang bầu, chắc do ức chế tâm lý). Anh vẫn văn vở với con và mọi người, rằng mình là con người đàng hoàng, yêu thương con hết mực; việc tôi nuôi hai con như là một điều dễ dàng, lẽ hiển nhiên. Anh vẫn nói xấu tôi với con, rằng tôi không biết điều, ngu ngốc... Lúc con hỏi lại, tôi không nói gì, sợ ảnh hưởng con, thế nhưng trong lòng thực sự rất ức chế. Tôi bảo anh đừng làm mấy trò đấy nữa, nhưng sẽ không bao 💞giờ anh nhận.
Giờ tôi chỉ cầu mong anh gặp được người phụ nữ khác để kết hôn và sống cuộc đời của anh, để ba mẹ con tôi được yên ổn. Hiện tại hầu như tôi không nhấc máy khi anh gọi, còn đến thăm và đưa con đi chơi thì tôi không cấm cản. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi không bao giờ nhắc đến bố và gia đình nội với bọn trẻ, đứa lớn cũng hiểu được phần nào nên không hỏi nữa. Tôi làm thế có phải ích kỷ với con không? Tôi cũng không hiểu chồng cũ đang nghĩ gì, sao có thể trơ trẽn đến vậy? Sao một người từng là chồng, là cha mà cạn tình nghĩa, đối xử với ng♛ười từng đầu gối tay ấp như thế? Nếu không còn tình cảm, không thể sống với nhau nữa thì ly hôn trong hòa bình, sao lại làm tổn thương nhau nhiều đến vậy? Từ lúc anh nghi ngờ, tôi đã nói rõ mình không cần gì cả, chỉ cần được nuôi con, anh viết đơn lúc nào tôi ký lúc đó, tôi có làm khó dễ gì anh đâu? Sao để kết thúc một cuộc hôn nhân là bệnh tật, là những tổn thương, là mất niềm tin...?
Ngọc
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc