Gửi anh, người em từng gọi là chồng! Cũng gần 10 năm từ ngày chúng ta ly hôn anh nhỉ! Cuộc sống hôn nhân ngày trước của chúng ta không trọn vẹn do lỗi em quá tin vào anh, vô tình đẩy anh đến với người bạn thân nhất và yêu quý nhất của em. Em đã mất chồng, mất luôn tình bạn từ thuở thiếu thời, kể cả công ty do chính em và anh gây dựng cũng không còn. Anh và cô ấy đã biến em thành kẻ ngốc của tận cùng khổ sở. Anh và cô ấy đã có được những gì hai người muốn rồi nhỉ? Ra đi, em chỉ còn lại các con, anh biết con chúng ta khi ấy bao nhiêu tuổi mà đúng không? Nuốt nước mắt vào trong, em dần nuôi con khôn lớn và không cần bất kỳ khoản trợ cấp nào của anh. Tiền anh gửi trợ cấp em đã hoàn thành và trả nó lại cho anh trong thời gian tới. Tiền đó đủ để anh sống quãng thời gian còn lại khi cô ấy bỏ anh.
Giờ đây, em ngồi viết tâm thư này cho anh, mong anh hiểu: “Việc em tặng anh một phần lá gan của em không phải vì còn lụy tình với anh đâu. Anh đừng nghĩ như thế mà tìm cách liên lạc. Em đã nói rất rõ, cho dù bất cứ là ai, nếu cứu được người ta em sẽ giúp. Em còn nhớ ngày mẹ anh đến gia đình nhờ mẹ em liên lạc với em xin gặp cháu để tìm gan tương đồng ghép cho anh, em đã nói với mẹ anh rất rõ rằng không muốn anh biết việc này và phải cam đoan giữ bí mật cho tới chết”. Em không muốn hy sinh sức khỏe của con để cứu người phụ bạc như anh đâu nhưng Phật có dạy “Sống ở đời cần có hai chữ từ bi”. Em muốn làm một việc thiện tích đức cho con, luôn nghĩ rằng ngoài kia còn nhiều mảnh đời rất khổ, một phần lá gan thì có xá gì?
Đừng nghĩ em còn yêu anh mà cố liên lạc nữa. Việc con không gọi anh bằng “ba” thì anh cũng đừng trách con. 15 tuổi đầu, hai con rất nhạy cảm và ♍nó biết phải làm gì, cư xử như thế nào, xứng đáng gọi bằng “ba” hay không là do bé tự quyết định. Các con nói với em chỉ có thể gọi anh bằng "chú" mà thôi. Em từng khuyên con rất nhiều nhưng có lẽ sẽ không thay đổi được gì. Yến Nhi có nói với em “Con muốn mẹ không nhắc đến chú ấy, thời gian con sẽ quên”. Anh cứ yên tâm về các con, gần 10 năm qua anh không liên lạc và gặp con nên giờ liên lạc chắc các con đang bị sốc đôi chút về tâm lý. Hai chị em nó rất ngoan, học rất giỏi và đạt được những thành tích nhất định. Đừng cố liên lạc nữa anh nhé, hãy để cho quá khứ ngủ yên mãi mãi. Mong rằng khi anh đọc xong thư này hãy buông tha cho mẹ con em. Đừng lụy phiền nữa, đừng đến nhà mẹ em và hỏi em ở đâu. Thời chúng ta qua rồi, hết thật rồi anh. Nếu anh còn yêu các con xin hãy cho chúng được bình yên. Cảm ơn anh.
Thùy