Chỉ còn 4 tháng nữa là đám cưới của chúng tôi diễn ra. Trư꧒ớc đây tꦓôi hân hoan, mong đợi bao nhiêu giờ lại cảm thấy mệt mỏi và nặng nề bấy nhiêu. Con người mà trước đây tôi từng biết, từng yêu thương rất nhiều giờ bỗng khác lắm, hoàn toàn xa lạ. Trước đây tôi yêu và đến với anh vì anh hiền lành, chân chất và tình yêu dành cho tôi rất lớn, luôn quan tâm, chăm sóc và yêu thương chia sẻ, giờ con người đó chỉ như tảng băng trôi, lạnh lùng và vô cảm đến đáng sợ.
Vì sắp cưới nên chúng tôi sống với nhau như vợ chồng. Thời gian đầu thật tuyệt vời, chúng tôi sống trong vui vẻ và hạnh phúc với sự ngưỡng mộ của bạn bè, đi đâu cũng tay trong tay. Đúng là không có gì để gọi là mãi mãi cả, dần dần những thương yêu và hạnh phúc nhường chỗ cho giận hờn, cãi vã. Đến khi tôi tình cờ phát hiện dù đầu ấp tay gối bên tôi nhưng anh vẫn liên lạc với người yêu cũ, nói những lời nuối tiếc, trách móc vì sao lại bỏ rơi anh. Tim tôi như thắt chặt lại, mọi thứ như sụp đổ, từ đó những cãi vã nhiều hơn.
Tôi đau khổ, dằn vặt và suy nghĩ nhiều, tính lại nóng nảy, thường không kiềm chế được bản thân trong lúc nóng giận. Trong một lần giận dữ tôi đã hỗn láo với anh, sau đó vội vã xin lỗi, mong anh tha thứ, cố gắng khắc phục tính xấu của mình. Dần dần thái độ của anh dành cho tôi càng lạnh nhạt hơn, không còn những tình yêu, sự âu yếm mà chỉ là khoảng cách không thể nào phá vỡ được. Dường như ngày nào anh cũng nhậu nhẹt, say xỉn, có khi một tuần nhậu hết 7 ngày, để tôi luôn chờ cơm rồi âm thầm ăn một mình trong nước mắt.
Dù cho tôi có quan tâm, lo lắng, hy sinh cho anh bao nhiêu đi nữa anh vẫn không hề tỏ thái độ gì tích cực. Trong mắt anh chỉ có bạn bè là niềm vui, là nơi để trút bầu tâm sự, còn tôi giống như người tàng hình sống bên cạnh anh. Anh luôn coi trọng bạn bè nhưng tôi là vợ sắp cưới anh lại xem thường. Càng ngày khoảng cách giữa chúng tôi xa hơn, sống cùng nhau nhưng chỉ có sự im lặng bao vây, ngồi cạnh nhau nhưng dần dần lại không biết nói chuyện gì, bởi anh luôn giấu giếm tôi mọi thứ.
Anh cài pass điện thoại để tôi không vào xem được, mỗi khi tôi hỏi về công việc hay bạn bè anh, điều tôi nhận được chỉ là câu “Im mồm”, “Chuyện ai nấy làm, đừng quan tâm làm gì”. Không gì buồn bã, đau đớn và cô đơn hơn khi sống bên cạnh người mình yêu thương nhưng lại đầy sự trống rỗng. Trong chuyện vợ chồng, tất cả là tôi chủ động, anh lúc nào cũng chỉ nằm im một chỗ, thậm chí không thèm chạm vào người tôi. Nhiều lúc khiến tôi cảm thấy trong mắt anh mình thật bẩn khiến anh không muốn chạm vào dù thật sự anh là người đàn ông đầu tiên trong đời tôi, tất cả tôi đã dâng hiến cho anh. Tôi có nói gì anh vẫn chỉ trơ ra như bức tượng.
Bạn bè, những đứa em họ của tôi gặp anh, ai cũng nói sao thấy anh không thương tôi nhiều bằng tôi thương anh thì phải, anh cứ lạnh nhạt với tôi quá, nhìn không giống như những người đang yêu và sắp lập gia đình. Tôi cũng cảm nhận được điều đó qua cách aꦫnh đối xử với mình. Đám cưới sắp đến nhưng sao tôi thấy mông lung quá, phải làm sao để biết được đâu là hạnh phúc thậ🌠t sự của mình. Liệu lấy anh về tôi có hạnh phúc không, cưới về thái độ của anh dành cho tôi có tích cực hơn không hay sẽ chỉ là sự dằn vặt nhau nhiều hơn. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên chân thành nhất.
Bình