Chồng hơn tôi ba tuổi, hiền lành, không rượu chè, cờ bạc; tuy nhiên lại không quan tâm gì tới gia đình, thậm chí cả bố mẹ anh. Ngoài công việc văn phòng anh còn có các công việc làm thêm, thường đi làm từ thứ hai đến chủ nhật và rất hiếm khi ở nhà. Vợ chồng tôi rất ítꦯ khi nói chuyện và chia sẻ với nhau, cả hai đến với nhau khá nhanh chóng. Có lẽ chúng tôi đều lớn tuổi, khi gặp nhau cảm thấy phù hợp nên quyết định tiến tới hôn nhân, chứ tình cảm chắc không có.
Chúng tôi làm lễ ăn hỏi sau hơn một tháng gặp nhau, khoảng gần bốn tháng sau là cưới. Anh là con cả nên chúng tôi ở cùng với b🐭ố mẹ chồng. Bố mẹ chồng rất tốt và tâm lý. Chỉ có vấn đề là chồng tôi rất vô tâm, không quan tâm gì tới ai ngoài anh. Điện thoại anh thường đặt mật khẩu rồi giấu giếm và tỏ thái độ rất khó chịu khi tôi đụng vào điện thoại của anh. Lúc mới cưới nhau được hai tháng, tôi phát hiện anh nhắn tin với cô gái nào đó. Sau đấy anh giải thích chỉ là đồng nghiệp, rồi nói không nhắn tin nữa. Vì anh có cả công việc làm thêm nên thường đi làm từ thứ hai đến chủ nhật, không có thời gian cho gia đình.
Nói về chuyện vợ chồng, anh không có nhu cầu nhiều và chúng tôi rất ít gần gũi, chỉ sinh hoạt khi muốn có em bé (tháng khoảng một, hai lần, đôi khi phải dùng thuốc hỗ trợ, cái này do tôi phát hiện vỉ thuốc trong túi anh). Trước khi có em bé này, tôi mang bầu một lần và bị sẩy thai sau bảy tuần. Hômꩵ sảy thai anh chuẩn bị đi công tác, chỉ ghé qua bệnh viện được 15 phút rồi đi, mọi việc còn lại để mẹ đẻ tôi lo (lúc đấy bố mẹ chồng về quê nên không vào được). Sau khi sẩy thai, tôi về nhà ngoại ở một tháng để mẹ tiện chăm sóc, anh chỉ ghé thăm hai lần, trong khi nhà mẹ đẻ tôi cũng ở Sài Gòn và chỉ cách nhà anh chưa đầy 20 km, cách cơ quan anh tầm sáu km.
Lúc đó tôi tính buông xuôi nhưng cả mẹ tôi và mẹ chồng đều khuyên nhủ. Sau đó, tôi có viết thư cho anh nói su🌞y nghĩ của mình, cũng kêu sẽ cố gắng nhưng tôi thấy đâu lại vào đó. Sau khi về nhà chồng, em bé thứ hai lại tới với chúng tôi một cách nhanh chóng và bất ngờ sau đó một tháng. Tuy nhiên anh vẫn chẳng thay đổi. Tôi luôn đi khám thai một mình, thời gian đầu có mẹ chồng đi cùng. Tuy nhiên mẹ chồng sức khỏe yếu nên thường tôi sẽ đi một mình, anh luôn lấy lý do bận, đi làm từ sáng tới đêm mới về tất cả các ngày 🎀trong tuần. Vợ bầu nhưng anh không một câu hỏi han. Thậm chí, tôi ốm nghén, vào nhà vệ sinh ói lên ói xuống, khi đi ra thấy anh vẫn thờ ơ ngồi làm việc cùng cái máy tính như không có chuyện gì. Mẹ chồng tôi nói anh, anh lại bảo: "Ai mang bầu mà chẳng như vậy".
Tôi cảm thấy chúng tôi chỉ như hai người dưng chứ không phải vợ chồng. Cách đây hai tháng, tôi nói anh đi đăng ký kết hôn để còn làm khai sinh cho con. Xin nói qua, chúng tôi đi hai lần đăng ký lúc mới cưới nhưng do giấy tờ sai nên không làm được. Sau đó khi xin lại, tôi nhắc anh mấy lần nhưnꩵg anh cứ nói bận rồi lơ đi, tôi chán cũng không hối nữa. Đến giờ, khi mẹ chồng và tôi gây áp lực anh mới đi. Tuy nhiên chúng tôi vẫn không đăng ký được do bên phường đòi giấy xác nhận cư trú của anh, phải đợi và hẹn vài ngày sau lấy giấy ra đăng ký. Lúc đó, vì tức giận nên tôi có nổi nóng với anh và nói bậ🏅y một vài câu.
Khi lấy được giấy, kêu anh đi đăng ký, anh nhất quyết không đi và lấy lý do là tôi không tôn trọng anh, đi nữa nếu không đăng ký được tôi lại chửi anh, rồi anh bảo giờ dịch vụ đầy ra, có gì sau làm dịch vụ khai sinh cho con. Gần đây anh thường đi làm từ 6h sáng và 22h mới về, thậm chí vợ chồng tôi còn không thấy mặt nhau. Mặc dù tôi nói với anh nhiều lần về suy nghĩ và cảm xúc của mình, cũng như có thể tôi và con sẽ về ngoại luôn nhưng 🐈anh không nói gì. Đồng thời, gần đây tôi cũng biết anh có một trang cá nhân cho công việc riêng của anh và luôn lấy mác độc thân đăng bài các kiểu.
G✱iờ tôi cảm thấy rất chán nản, dự định khi sinh em bé tôi sẽ về nhà ngoại ở hẳn rồi nuôi c♉on một mình. Tôi cũng nói với mẹ chồng suy nghĩ của mình. Mẹ chồng bảo mẹ không muốn thấy chúng tôi như vậy nhưng nếu bà ở trong hoàn cảnh của tôi chắc bà cũng không chịu đựng được mà quyết định như tôi, vì thế dù tôi quyết định như nào bà cũng ủng hộ. Nhưng nhiều khi tôi lại thấy thương cho đứa bé sắp ra đời, không biết mình quyết định như vậy bồng bột, ích kỷ và có tốt cho con không.
Một mình nuôi con, chắc chắn về kinh tế sẽ không được tốt nhất cho em bé. Nhiều khi tôi lại nghĩ, hay mình cứ ở vậy cho con có đủ cha mẹ, có người phụ kinh tế nuôi con, rồi có♈ ông bà nội phụ chăm cháu. Hiện tại tôi suy nghĩ rất ♔nhiều về điều này và xin nhận những góp ý của quý độc giả.
Huyền Ngân
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc