1. Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
5. Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong tình có lục còn truyền sử xanh.
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh,
10. Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng.
Có nhà viên ngoại họ Vương,
Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung.
Một trai con thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ, nối dòng nho gia.
15. Đầu lòng hai ả tố nga,
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.
Bản dịch
A hundred years alive' in Man's demesne,
'Tween Fate and Talent hatred seems to reign.
Of oceans changed to various berry plains,
The sight imbues the heart with cruel pains.
It is not strange that no one's rich in all,
That rosy cheeks' cause envious Heav'n to brawl
We leaf through scented books in candle-light,
For lovers' tales that green accounts recite:
In the Minh era, under Gia Tĩnh's reign",
Two capitals stood firm, four sides' serene.
There were the Vuong, fine nobles short of post',
Whose patriarch' did middling fortunes boast.
His son came last within the house of five:
Vuong Quan who kept the Ruist past alive.
Born previous were two maidens of the moon:
Thúy Kiều the first, Thúy Vân the second one.