Người gửi: Vũ Thanh Sơn
Gửi tới: Ban Thế giới
Tiêu đề: Về vấn đề an toàn của du học sinh Việt Nam tại Nga.
Là một sinh viên học cùng trường với em Vũ Anh Tuấn, tôi thấy rất đau lòng và chua xót đối với cái chếtꦑ của em. Một người em, một người cùng trường, một người Việt Nam hay đơn giản chỉ là một người đồng đội trên sân bóng đã ra đi không bao giờ trở lại nữa.
Tôi biết tin cùng lúc cũng như bao sinh viên khác được biết. Bàng hoàng, đau đớn, không tin đó là sự thật. Sau khi đã trấn tĩnh, chúng tôi quyết định tập trung tại nơi xജảy ra sự việc đáng tiếc đối với Tuấn. Trời đã về khuya, đêm lạnh, các bạn gái được quyết định ở lại ký túc xá. Nhưng vì quá lo cho Tuấn, hầu như tất cả sinh viên trong ký túc xá đã mặc quần áo ra đường bắt xe đến hiện trường vụ án. Khi đến nơi, đã có khoảng hơn 100 sinh viên Việt Nam cũng như sinh viên ngoại quốc ở đấy. Chúng tôi chỉ kịp mang vài tờ giấy A4 để viết biểu ngữ. Rồi, từng tốp, từng tốp sinh viên các trường khác kéo đến.
Chúng tôi đã có không dưới 500 sinh viên. Nếu không vì thời tiết khắc ng꧃hiệt và phương tiện đi lại hạn chế, có lẽ số lượng sinh viên đã tăng lên rất nhiều. Biểu ngữ cũng được mang đến: "Tuấn, chúng tôi không bao giờ quên bạn", "Đả đảo đầu trọc", "Chúng tôi muốn sống không có nguy hiểm", "Chúng tôi chỉ học, sao lại giết" .... Cảnh sát Nga và lính đặc nhiệm cũng đến. Chúng tôi hô to "Đả đảo đầu trọc!", "Đả đảo đầu trọc!" Chúng tôi đợi chờ dưới cái lạnh của trời Nga. Nhiều người kh🌟ông chuẩn bị đầy đủ quần áo. Những cốc chè nóng được chuyền tay nhau, những chiếc găng, cái mũ được san sẻ. Không ai về cả! Tất cả đều muốn san sẻ với Tuấn và cần một câu trả lời chính xác của những người có trách nhiệm.
8h sáng. Chúng tôi vẫn đứng đó, giữa đường, trong sự bao vây của cảnh sát. Không có sự manh động nào xảy ra. Lâu lâu, chúng tôi lại hô to "Đả đảo đầu trọc!" để những người dân Nga đi qua hiểu rằng chúng tôi đang làm gì. Những quan chức cấp cao của trường đến rồ꧑i sau đó là ông phó thị trưởng thành phố đến. Đại diện của chúng tôi vào phòng hội nghị với họ, còn chúng tôi vẫn đứng đó, quyết tâm chờ đợi. Thêm những sinh viên khác kéo đến. Tất cả mọi người đều muốn biết những gì đang diễn ra trong phòng họp kia. Ông phó thị trưởng bước ra, giải thích, chia buồn và hứa s😼ẽ có những biện pháp để làm giảm tình trạng hiện nay. Chúng tôi ra về hẹn hôm sau sẽ gặp nhau tại trường của em Tuấn để dự lễ mitting do các bạn sinh viên nước ngoài tổ chức.
11h sáng ngày 15 tháng 10. Chúng tôi đã bắt đầu tập trung ở trước cửa trường đại học Bách Khoa. Từng tốp, từng tốp sinh viên lại đến. Đến 12h, chúng tôi đã có hơn 200 người. Chúng tôi biết, mọi người sẽ còn đến nữa. Và mọi người đã đến. Chúng tôi đã có hơ🥂n cả con số 500 người hôm qua. Chúng tôi tuần hành qua các dãy phố, con đường, đến toà thị chính, đi qua những con đường mà trước đây, đó là những địa điểm du lich nổi tiếng. Còn bây giờ, chúng tôi chỉ muốn thật nhiều, thật nhiều người Nga biết rằng chúng tôi đã mất đi một người bạn. Có những người thờ ơ đi qua nhưng cũng không ít người bày tỏ sự chua xót với chúng tôi. Chúng tôi đi rất lâu, rất lâu và cuối cùng quay trở lại trường của Tuấn, đặt những bó hoa tươi trên bàn tưởng niệm của Tuấn.
Chúng tôi biết rằng đã góp một phần nào đó tưởng nhớ đến em và cái chết của em là không vô nghĩa. Hy vọng rằng cái chết của em sẽ làm cho nhà nước Nga cũng như chính quyền thành phố sẽ có những biện pháp cứng rắn và mạnh mẽ hơn để dẹp yên nạn đầu trọc, đảm bảo an ninh c💮ho cộng đồng người nước ngoài ở đây có thể sinh sống, học tập và làm việc một cách an toàn.