Tôi cảm thấy buồn và mong mọi người chia sẻ thêm kinh nghiệm. Tôi không ghét nhưng cũng chẳng thích trẻ con, nhưng nghĩ với con mình sinh ra sẽ khác. Cuộc sống son rỗi của vợ chồng tôi rất hạnh phúc, tự do, vui vẻ, cả hai quyết định có con n𒉰hư một kết quả của tình yêu. Suốt thai kỳ tôi háo hức được làm mẹ, sau khi gặp con rồi thì chuỗi ngày tồi tệ bắt đầu. Bé quấy khóc ban đêm, bắt bế hoặc đòi ti, ti hàng tiếng đồng hồ không xong, khiến tôi không thể ngủ và lưng đau mỏi rã rời. Tꦡôi không quen với việc thức đêm, sáng hôm sau rất mệt mỏi. Nhìn chồng cũng phờ phạc ngồi dỗ con, tôi xót xa và thấy mình làm khổ anh, đi làm ban ngày rồi còn phải thức đêm cùng tôi nữa.
Ngày ngày ngồi trong nhà với việc bỉm sữa và tệ nhất là dỗ một đứa trẻ để nó ngừng khóc, tôi tự hỏi tại sao mình lại lựa chọn sinh con và chăm sóc trẻ con, một sở đoản của bản th🐭ân? Tôi rất nhớ những tháng ngày vợ chồng vui vẻ đi đây đó, một giấc ngủ ngon hay những phút nằm cạnh nhau thủ thỉ. Giờ chúng tôi không có thời gian dành cho nhau như vậy nữa, tôi không biết bao giờ mọi chuyện mới tốt hơn.
Ngày ngày tôi chỉ có một cảm giác mình làm khổ mình, khổ chồng, khổ con. Tôi khóc vì cô đơn mỗi khi anh chào tạm biệt để đi làm, mong ngóng anh về chỉ để nhìn thấy hình bóng ấy. Chồng ân cần chăm sóc mẹ con tôi nhưng tôi ám ảnh về cuộc sống bị đảo l♎ộn với những đêm thức trắng, mỏi rã rời. Mẹ chồng giúp tôi chăm sóc bé nhưng tôi cũng không thể mặc kệ con khóc, con đói mỗi đêm để ngủ cho ngon được. Các bậc cha mẹ có ꦅkinh nghiệm nào xin hãy chia sẻ cùng tôi, tôi cảm thấy rất buồn. Cảm ơn các bạn.
Huệ
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc