Bài hát Sài Gòn - Hình bóng Quê hương mang theo nỗi nhớ mùa xuân quê hương của tác giả. Ảnh chụp màn hình. |
Mỗi năm, vào dịp Tết Nguyên Đán, những nhân viên trong đài truyền hình dành cho cộng đồng người Việt ở Westminster, bang California, của chúng tôi lại lo âu hơn cả. Sự lo âu ở đây không phải là cần làm một cái gì đó thật to lớn hay phải đi tìm nguồn kinh phí để thực hiện chương trình, mà điều chính yếu, theo Ban Giám Đốc đề ra: Phải làm sao để có được những ý tưởng thật hay, thật mới lạ hơn những năm trước cho chương trình 🐎phát sóng vào đêm Giao Thừa.
Với ý thức rằng người Việt sẽ mất đi (như các dân tộc Maya, Clovis) nếu như không bảo tồn và phát triển được nền văn hoá truyền thống của dân tộc, nên chủ đề được hướng tới cho Xuân 2013 của chúng tôi là: Hình Bóng Quê Hương. Mỗi người mỗi công việc và riêng tôi, dù chỉ là một quay phim bình thường nhưng d🦩o có chút ít kiến thức từ những ngày còn theo học âm nhạc tại Việt Nam, nên được Ban Giám đốc yêu cầu viết một ca khúc mở đầu cho chương trình theo đúng như chủ đề của đài đã đặt ra.
Việc này đã làm tôi vô cùng bối rối bởi vì tôi không phải là một nhạc sĩ chuyên nghiệp. Tôi về nhà với lòng nặng trĩu và suy nghĩ.⛎ Với số vốn ít ỏi của mình khoảng trên dưới 20 ca khúc, tôi thật sự không tin mình có thể vẽ nên được một bức tranh toàn cảnh về ngày Tết tại quê hương bằng ngôn ngữ âm nhạc nhưng lại có một cái 𒀰gì đó dường như thôi thúc tôi hãy tiến bước.
Một sự may mắn chợt đến khi tôi nghe tiếng la mắng rất to từ phía gia đình Mexican kế bên nhà tôi. Qua khung cửa sổ, tôi thấy một bé gái chừng 3- 4 tuổi đang chơi đùa bên một bình sữa đổ vă🌊ng tung toé. Sữa đổ ra ướt cả hai chân nhưng mặc kệ cho mẹ rầy la, đứa bé vẫn nhảy qua lại bên bình sữa và cười vui khúc khích.
Nhìn bàn chân lem luốc và tiếng cười đùa của bé, tôi chợt nhớ đến những người công nhân thi công đường hoa Nguyễn Huệ của năm nào. Dưới cơn mưa bụi bay lất phất ngày đầu xuân, họ vẫn làm việ♚c. Cũng những đôi bàn chân lem luốc đó, cũng những nụ cười tươi vui đó, th🌼êm vào đôi vai quằn nặng từng chậu hoa tươi thắm để trang trí, làm đẹp cho đời.
Tôi nghĩ, chắc bây giờ ở phương trời xa, họ cũng vẫn đang mãi mê làm việc như thế. Gần Tết rồi còn gì. Và tự dưng, trong hồn tôi, lời hát đầu tiên chợt hiện ra : "Trông dáng nghiêng nghiêng🌞 người em gái, ngập ngừng qua lối nhỏ. Bàn chân thấm ướt mưa bụi chiều nay, nhìn em bổng thấy thân thương..".
Tôi đã viết và viết liên tục. Kỷ niệm Tết của ngày xưa lại vội vã hiện về. Tôi nhớ đến thầy tôi, nhớ bà con, h♛ọ hàng, nhớ bạn bè, nhớ đến cả người yêu khi tuổi mình vừa mới lớn và nhớ nhất là mẹ tôi. Một lúc nào đó không biết nữa, tôi đã khóc. Ca khúc "Sài Gòn - Hình Bóng Quê Hương" sau gần 3 tiếng ngồi lại với ký ức đã hình thành, tuy nhiên về phần hoà âm, tôi phải mất thêm 3 ngày nữa mới làm xong.
Người đầu tiên được biết sản phẩm của tôi là ca sĩ Lê Hồng Quang. Quang vốn là một giảng viên thanh nhạc tốt nghiệp tại Mỹ. Câu nhận xét đầu tiên của Quang: "Anh làm em nhớ Sài Gòn đến muốn khóc" đã làm tôi rất ấm lòng. Công việc tiếp theo sau đó của tôi là nhờ sự minh hoạ của vũ đoàn Việt Cầm để thể hiện trọn vẹn hơn cho bài hát. Tôi có ý định♍ dàn dựng hoạt cảnh tựa như ngày xuân trên đường hoa Nguyễn Huệ nhưng theo vũ sư Đình Luân thì khán phòng quá nhỏ nên chỉ làm được hình tượng người đi đón xuân mà thôi.
Ngày đón giao thừa đã tới. Gần 8 giờ tối, chương trình Mừng xuân Quý Tỵ của đài bắt đầu. Tôi và Quang hồi hộꦅp chờ đợi nhưng rồi bài hát mở đầu chương trình không phải là 𓂃ca khúc của tôi mà là một video clip khác (của một nhạc sĩ trẻ nổi tiếng). Có lẽ, ca khúc của tôi hơi buồn và lắng đọng quá nên không phù hợp để mở đầu chương trình.
Tuy nhiên, thì đến hơn 10h tối hôm đó, ca khúc của tôi cũng chính thức được phát sóng truyền hình trong cộng đồng người Việt xa xứ. Viết đến đây, có lẽ mọi người sẽ thắc mắc : Bài hát của bạn như thế nào mà hơi buồn buồn phải không? Xin chia sẻ cùng quý độc giả của VnExpress ca khúc Sài Gò🐼n - Hình Bóng Quê Hꦺương qua đoạn video clip dưới đây.
Phương Nguyễn