Đó là câu chuyện trong chuyến xuyên Việt năm ngoái của Trần Đặng Đăng Khoa - người nổi tiếng chinh phục những chặng đường offroad khó khăn, cùng ba người bạn. Mới đầu, mọi người dự định đi từ Sài Gòn đến Hà Nội, nhưng sau đó lên tiếp Điện Biên, Lai Châu... rồi về bằng đườ♔ng Trường Sơn, Tây Nguyên.
Bốn người trên ba chiếc xe về cửa khẩu Lào - Quảng Trị lại quyết định chạy q💖ua Lào rồi đi tiếp Campuchia. Vi༺ệc ngủ bụi đối với Đăng Khoa là chuyện rất bình thường để tiết kiệm tiền khách sạn.
Anh còn nhớ rõ đêm đó khoảng 0h đến 1h sáng, cả nhóm đi mãi mới thấy một bãi đất trống. Họ tính trﷺải bạt ra ngủ qua đêm thì công an Campuchia xuất hiện. Họ ra dấu cho cả nhóm hiểu rằng không được ngủ ở đây. Lúc này trời đã quá khuya và mọi người ai nấy đều mệt lả, nh✱ưng vẫn đành di chuyển tiếp.
Đi được một lúc thì con đường nhỏ🐷 xuất hiện dẫn vào một ngôi chùa. Họ mừng rỡ rẽ vào thì nhận ra nơi này khóa cửa, vậy là chẳng thể xin ngủ nhờ được một đêm. Trong lúc cả nhóm đuối sức, Khoa thấy một vài căn chòi bên ki🥀a bãi đất, ở giữa có một gốc cây xoài.
Anh nghĩ bụng, đây là nơi an toàn, trống trải và quan trọng chẳng ai đuổi mình đi cả. Cả nhóm trải bạt ra ngủ ngay dưới gốc xoài đến sáng. Thế nhưng, họ không biết rằng nơi mình đang qua đêm chính là một khu nghĩa địa. Những cái chòi giống như nhà mồ của người dân Campuchia và gốc xoài là trung tâm của khu nghĩa địa. Mọi người chỉ nhận ra điều đó khi trời bắt đầu tờ mờ sáng. Bây giờ nhớ lại, Đăng Khoa ꦆvẫn còn nguyên cảm giác phiêu linh khó tả về trải nghiệm "🌺nổi da gà" của cả nhóm.
Độc hành Bắc Thái - Gặp người lạ giữa đường
Trong chuyến 𒅌đi xuyên Đông Nam Á năm 2015, Trần Đặng Đăng Khoa có một đoạn đường chia tay người bạn đồng hành để tiếp tục lên Đông Bắc Thái đến Udon Thani, Nong Khai và qua Vientiane. Ban đầu, anh dự định đi từ Ayutthaya lên Chiang Mai nhưng do không đủ thời gian, đành qua thẳng Lào.
Tối đó, Khoa chạy xe một hình, cảm giác độc hành cũng khá buồ♊n nên anh đeo tai nghe suốt chặng đường dài. Điều đó khi𒉰ến Khoa không biết xe mình bị chảy nhớt, máy kêu rất to. Nửa đêm hôm đó, đang chạy giữa đường, xe Khoa bị bó máy (khô nhớt), không đi được.
Xung quanh anh lúc này là đồng không hiu quạnh ở đất Thái, không m🐻ột bóng người. Biết xe "bệnh" khá nặng, anh nghĩ đến chuyện bỏ nó lại hoặc kiếm buýt đi vì ở Thái Lan không có nhiều tiệm sửa như Việt Nam, phụ tùng cũng không có.
Giữa đêm tối, Đăng Khoa đẩy chiếಞc xe máy chầm chậm trên đường, kiếm một chỗ tá túc qua đêm hoặc nơi an toàn để trải bạt ngủ. Đú⛄ng lúc đó, Khoa thấy một chiếc xe máy từ xa nên vẫy lại. Khi họ dừng lại, anh nhận ra đó là hai người chuyển giới Thái Lan với khuôn mặt trang điểm đậm.
Họ nhìn thấy Khoa là người lạ, lại không biết tiếng Thái nên ban đầu tỏ ra e dè. Nhưng anh lúc này bình tĩnh,🍌 chỉ vào chiếc xe ra dấu nhờ họ đẩy giúp để kiếm một khách sạn qua đêm tạm. Sau một hồi nói chuyện với nhau, cả hai quyết định giúp Khoa đẩy xe. Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của hai người lạ mà Khoa cũng tìm được một nơi để ngủ, anh cảm ơn và từ biệt họ.
Sáng hôm sau, Khoa gặp chủ khách sạn và nói rằng anh để toàn bộ đồ lại, chỉ dắt xe đi để kiếm chỗ sửa. May mắn sao, lúc đó có một anh thợ hồ đang xây nhà kế bên, thấy thế bèn gọi thêm người khiêng xe anh lên ô tô bán tải chở đi sửa. Phải đến tiệm thứ 6, chi𝐆ếc xe tưởng chừng sẽ bị bỏ lại đất Thái mới hoạt động trở lại và Khoa tiếp tục lên đường sang Lào, khám phá đất nước hiền🧜 hòa, trước khi trở về Việt Nam.
Thảo Nghi ghi