Lại sắp Tết rồi. Mọi năm, trong khi vợ chồng, con cái của bạn bè, đồng nghiệp rục rịch chuẩn bị bị tài chính và kế hoạch về quê nghỉ Tết thì tôi thường đứng ngoài cuộc. Cái nghèo với tôi không đáng sợ bằng ánh mắt soi mói, 🦹những 🅘lời nói cay nghiệt của người đời. Nhiều năm về trước, tôi miệng cười tươi nhưng trong lòng nặng trĩu muộn phiền.
Tết là dịp sum vầy, họp mặt, đoàn tụ, nhưng tôi lại sợ gặp người thân, bạn bè dịp này bởi câu cửa miệng của họ thường là hỏi về con cái. Dù không phải ai cũng có🤡 ác ý, nhưng suốt gần 10 năm lấy chồng, Tết về quê luôn khiến tôi sợ hãi khi phải đối mặt với những câu hỏi khiến tôi không biết trả lời thế nào. Cứ sau mỗi cuộc gặp như thế, tâm lý tôi càng nặng nề thêm.
Tôi sợ những ánh mắt và câu hỏi của mọi người xung quanh: "Chị có em bé chưa?", "Cháu lấy chồng lâu thế mà chưa có em bé à?". Hay ai đó cười mỉa 🐓mai: "Chắc tịt rồi", "Cây độc không trái, gái độc không con"... "Tội" của một người vợ, một người dâu, một người phụ nữ lấy chồng gần 10 năm mà chưa có con, là "tội lớn" lắm.
Chính bố mẹ tôi cũng nói: "Tiền thì làm gì nếu không có con cái? Tập trung vào chuyện con cái đi đừn꧃g có buôn bán gì nữa". Thời điểm đó tôi đang bán hàng Nhật, thu nhập khá, nhưng tiền không mang lại hạnh phúc.
Cũng có người thương tình, cảm thông, khi gặp tôi họ gọi ra một góc riêng và mách những chỗ chữa hiếm muộn, những bác sĩ mát tay. Người thì khu🔯yên tôi phải đi cầu nguyện, đi lễ chùa. Cóꦯ người còn mách đi xin con nuôi, rồi cúng bái...
Khao khát con cái mãnh liệt, tôi cũng làm theo cách mà mọi người mách, uống đủ loại thuốc Bắc, đi chùa khấn Phật, đi thăm khám và đ𒆙iều trị. Nhưng sau tất cả vẫn chỉ là con số 0, chỉ còn 🦋nỗi thất vọng buồn tủi là ở lại. Đã có những lúc đỉnh điểm của những suy nghĩ tiêu cực, tôi muốn buông bỏ hết, chạy trốn cuộc đời để lên núi ở ẩn, cảm giác tủi thân ghê gớm.
Bình tâm trở lại, cuối cùng vợ chồng tôi quyết định gom góp làm thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). May mắn mỉ♛m cười khi tôi mang thai đôi, một trai một gái. Chặng đường để giữ con vô cùng khó khăn sau nhiều lần nhập viện giữ thai vì sức khoẻ mẹ yếu mà lại mang song thai.
Có con là có Tết. Xuân này gia đình đủ đầy, sum vầy. Tôi đã không còn sợ những ánh mắt, những lời nói vô tình. Ấy thế nhưng miệng đời cay nghiệt vẫn xát muối vào trái tim người hiếm muộn. Họ lại bảo IVF thì là con bác sĩ chứ không phải con của chồng tôi. Không giải thích cũng chẳng quan tâm, gần 10 năm nếm trải nỗi đau, tôi đã đủ trải ng𝄹hiệm để làm ng🎀ơ những lời nói cay độc đó.
Tôi chỉ thương con trẻ. Cho dù bằng cách này hꦇay cách khác, con cũng chính là máu mủ của vợ chồng tôi. Con được tạo bởi chính trứng của tôi và tinh trùng của chồng. Các con phát triển như những đứa trẻ bình thường khác, thậm chí hai bé còn rất thông minh, khoẻ mạnh.
Nước mình còn hàng triệu cặp vợ chồng hiếm muộn, còn bao nhiêu cặp vợ chồng ngoài kia sợ Tết? Chỉ mong sao mọi người hãy có cái nhìn cảm thông vớ🦋i những cô dâu về nhà chồng một vài năm rồi nhưng chưa có con. Lời nói không phải là mũi dao mà cứa vào lòng đau nhói. Hãy từ bỏ ánh mắt và lời nói kì thị với những bà mẹ hiếm muộn làm IVF, và cũng đừng phân biệt đối xử với những em bé IVF.
Bởi vì nếu như ai đó có phải đi làm IVF như tôi thì đó cũng là con đường cùng họ phải lựa chọn. Những chị em có chung hoàn cảnh𓆉 đừng suy nghĩ nhiều, hãy tập cách lạc quan và đừng từ bỏ hy vọng. Cứ đi là sẽ tới, chúc các bạn sẽ gặp may mắn như tôi.
Hải Yến
Mời độc giả chia sẻ câu chuyện của mình tại đây.