"Cô gái không biết cười tự tử..."
Tôi đang ngồi đọc báo bằng chiếc tablet trước hiên nhà thì ngh♑e tin dữ... Cả xóm rầm rập chạ𝐆y ra nhà bà năm, tôi cũng lẽo đẽo theo sau... Bà năm gập người cong như dấu hỏi “Con ơi! Sao con dại dột thế con ơi!”. Tiếng khóc của bà năm lạc đi trong tiếng còi hụ inh ỏi của chiếc xe cấp cứu...
Cô gái không biết cười tên Ngọc, là con gái duy nhất của bà năm. Cô bé sinh ra đời phải chịu di chứng của chất độc màu da cam còn sót lại từ đời ông nội. Bé có đôi chân cụt đến tận háng, hai cánh tay, chỉ đến ꦯkhuỷ tay, mỗi bên thòi ra một ngón, nhìn như một miếng thịt thừa. Nhiều hôm, sáng sớm tôi đi tập thể dục ngang nhà đã thấy con bé ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt lạnh tanh ngóng ra ngõ... Hình như thế giới của con bé, chỉ là một khung cửa nhỏ... Tôi chợt hi🐼ểu, bé Ngọc tự tử vì cuộc sống của con bé quá vô vị, một cuộc sống khiến con bé không biết cười...
Phải đến ngày hôm sau, tôi mới thở phào nhẹ nh🀅õm, khi nghe bà năm tíu tít khoe với hàng xóm, phước đức nhà mình lớn nên con bé đã qua được cửa tử... Đưa con về nhà, bà luôn miệng động v﷽iên "Con đừng làm nghịch ý yrời nữa... Hãy sống vui vẻ vì cuộc sống của con là do Thượng Đế sắp đặt". Nghe bà nói, tôi nhìn con bé, đôi mắt con bé u uẩn một nỗi buồn cô độc... Đôi mắt ấy đã làm tôi nhớ quãng thời gian sống cô đơn, lầm lũi như chiếc bóng, khi con gái theo chồng ra nước ngoài, cậu con trai chuyển công tác lên thành phố, chỉ còn lại mình tôi trong căn nhà quạnh quẽ...
May thay, con trai tôi kịp về thăm, mua cho tôi chiếc tablet... N𒀰ếu không, chắc tôi cũng tâm thần. Tôi nhớ giây phút đầu tiên cầm chiếc tablet trên tay, tôi 🅠cảm giác như mình đã chạm được vào một cuốc sống mới đầy lý thú... Lại nhớ, khi cậu con trai hỏi “Giờ mẹ muốn nói chuyện với cháu ngoại không?” , tôi lóng ngóng như người được một bà tiên ban cho những điều ước... Thật là kỳ diệu, chỉ cần chạm nhẹ ngón tay lên màn hình với vài thao tác đơn giản, cô con gái và thằng cháu ngoại cách xa tôi nửa vòng trái đất đã xuất hiện trước mặt nói cười rộn rã... Lúc ấy, tôi ngỡ mình đang ở nước Mỹ, bên cạnh có gia đình cô con gái, có cả những bông tuyết đang bay đẹp đến mê hồn...
Giây phút đầu tiên ấy quả thật là hạnh phúc. Niềm hạnh phúc tưởng như chỉ có trong mơ... Từ đó, chiếc tablet trở thành người bạn tri kỷ của tôi. Bất chợt, tôi muốn chia sẻ với bé Ngọc, người bạn tri kỷ của mình... Thế là, tôi chạy ù về nhà, cầm chiếc tablet đến chơi với bé Ngọc. Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc tablet màu trắng, xinh xắn, sang trọng, con bé có vẻ e dè. Tôi mở máy lướt qua vài trang báo mạng, con bé hấp háy đôi🏅 mắt. Tôi đặt chiếc máy lên bục cửa 😼sổ, mở cho con bé xem hình ảnh và những thước phim mà tôi chụp được trong những lần tản bộ quanh xóm nhỏ. Khuôn mặt con bé linh hoạt hẳn lên, tôi chỉ cho con bé lập nick vào Paltalk nghe mọi người ca hát, chuyện trò, lên skype , yahoo... tìm bạn... Con bé tỏ ra thích thú.
Khi ngón tay tưởng như thừa thãi của con bé viết ra được những con chữ một cách dễ dàng, thì con bé cười... Ôi! Nụ cười như mùa xuân mà bà năm đã chờ đợi bao nhiêu năm trời. Ngay hôm ấy, tôi phát hiện ra, con bé Ngọc có tài làm thơ, những dòng thơ tuôn ra nhẹ nhàng, tràn đầy cảm xúc trên cuốn sổ là chiế♓c tablet của tôi. Con bé tâm sự “Cháu muốn làm thơ lắm, nhưng để viết một bài thơ ra giấy, có khi cháu phải mất cả ngày, dùng hai ngón tay, có khi phải dùng cả cái má, để kẹp cây viết....”. Tôi thật sự xúc động. Từ hôm ấy, tôi thường xuyên mang tablet đến chơi với bé Ngọc. Con bé say mê lướt web, môi thoáng nụ cười hồn nhiên khoe với tôi "Con đang đi Hàn Quốc nè bác, Seoul đang vào mùa lá đỏ...". Lúc ấy, tôi thầm ước, giá như tôi có thể tặng chiếc tablet của tôi cho bé Ngọc... Nhưng, tôi sợ cô đơn, sợ cuộc sống tẻ nhạt khi không có chiếc tablet làm người bầu bạn... Cũng có thể vì tôi nghèo...
... Mấy hôm nay, bà năm nới mảnh vườn rau ra tận chân núi. Mờ sáᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚng, tôi đã thấy dáng bà lom khom trên những luống rau, tối mịt bà vẫn còn oằn vai gánh nước ra vườn. Gặp tôi, bà thỏ thẻ: “Bác đừng cho con bé biết tôi làm ráng ngoài này... Chẳng dấu gì bác, tôi muốn làm thêm có tiền mua cho cháu cái tablet... Nó vui, mình cũng vui... Tôi nghĩ, chiếc tablet ra đời cũng là do ý trời , biết mà không mua cho con... tội chết... Hơn 10 năm nay, khi hiểu được thân phận của mình... con bé mất hẳn tiếng cười...”
Hoàng hôn đang xuống, bóng bà năm trước mắt tôi nhạt nhoà...🌠 tôi cố kìm những giọt nước mắt đang trào ra... xót xa, mặn đắng. Có thể bà năm nói đúng, tablet là món quà Thượng Đế ban cho những phận người cô độc.
* Độc giả gửi bài dự thi tại đây hoặc [email protected].
Cuộc thi viết "Trải nghiệm cuộc sống cùng tablet" do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Công ty điện tử Samsung tổ chức dành cho các công dân sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam. Chương trình diễn ra trong 6 tuần từ ngày 15/8 đến 25/9. |
Đỗ Thị Minh Thủy