Lần đầu tiên tôi đến Hà Nội là năm lớp 5, khi nhà trường tổ chức cho các học sinh đi viếng lăng Bác. Chuyến đi ngắn ngủi trong ngày nhưng đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc về Thủ đô đông đúc nhộn nhịp, có nhà cao tầng, có xe bus, có nhiều cửa hàng lấp lánh lung linh. Kể từ đó, tôi luôn ước ao lớn thật nhanh để được đi học tại Hà Nội như các﷽ anh chị.
Năm 2010, tôi tốt nghiệp cấp 3, chính thức bắt đầu cuộc sốn🐻g xa nhà tại "miền đất hứa" mà mình ao ước. Hồi đó, tôi và hai người bạn cùng quê ở chung với nhau trong c❀ăn phòng trọ giá 900.000 đồng. Tôi nhớ, một lần ở Keangnam có vé lên tầng 72 quan sát toàn thành phố với giá 50.000 một người, chúng tôi đạp xe từ Mỹ Đình ra đó để trải nghiệm. Khi nhìn toàn cảnh thành phố qua kính hiển vi ở tầng 72 tòa nhà cao nhất Hà Nội lúc đó, tôi đã ước có một mảnh đất trong hàng nghìn km2 kia sẽ mang tên mình với suy nghĩ: Hà Nội rộng lớn như thế, nhất định sẽ có chỗ cho cô gái nông thôn như tôi.
Năm♏ 2017 tôi kết hôn nhưng phải đi ở trọ khắp nơi. Đến năm 2020, chúng tôi mới thực sự có nhà riêng, tròn 10 năm từ ngày đầu tiên đặt chân lên thành phố. Với tôi ngày mang lại nhiều xúc cảm nhất không phải ngày ký vào hợp đồng mua bán nhà, mà có lẽ là ngày làm đăng ký thường trú - khi cầm trong tay cuốn sổ hộ khẩ✅u có tên mình với địa chỉ thường trú Hà Nội - Việt Nam.
Từ một đứa trẻ chỉ dám nghĩ đến Hà Nội trong những giấc mơ, giờ đây tôi không tin rằng mình đã là công dân ಞThủ đô, con tôi sinh ra tại Hà Nội và nhà tôi cũng mang hộ khẩu Hà Nội.
10 năm đó là cả một quãng đường dài. Tô🍌i từng là cô sinh viên sáng đi học, chiều đi phát tờ rơi, tối dạy gia sư đến 10h đêm mới về đến nhà. Ra trường, tôi cũng làm song song hai việc một lúc, vừa làm chính ở công ty, vừa nhận việc freelance💜 làm ở nhà.
Lấy chồng rồi, vợ chồng tôi cũng cố gắng tiết kiệm, không mua sắm quà tặng đắt tiền, không đi du lịch thường xuyên hay ăn ℱnhà hàng như các cặp đôi khác. Mỗi tháng, chúng tôi chỉ đi nhà hàng một lần vào ngày có lương, còꦓn lại vẫn cơm nhà là chính. Nhu cầu sắm sửa của hai vợ chồng cũng không cao, quần áo chỉ từ 500.000 đồng đổ lại. Nhờ vậy, từ hai bàn tay trắng, chúng tôi đã mua được nhà sau 3 năm kết hôn mà chỉ phải vay ngân hàng 30%.
Qua câu chuyện của mình, tôi muốn truyền động lực cho các bạn trẻ nông thôn hãy cứ ước mơ và dấn thân, ch♈ỉ cần nỗ lực nhất định các bạn sẽ làm được. Tôi thấy nhiều bạn trẻ bây giờ rất giỏi, thậm chí có thể mua🍸 nhà ngay từ khi còn là sinh viên. Dù xuất phát điểm thế nào, chỉ cần bạn quyết tâm thay đổi số phận của mình, nhất định bạn sẽ thành công!