Tôi và em cùng 25 tuổi, làm việc ở Hà Nội. Tôi quen em trong một lần hai đứa đến nhà một người bạn chơi🍬. Không một chút xa lạ mà thay vào đó là cảm giác thật nhẹ nhàng và giản dị, em không quá xinh đẹp để nổi bật giữa đám đông, không mặc những bộ đồ giàu tính thời trang, không cần một mái tóc vàng óng ả. Em vui tính, có nụ cười thiên thần, luôn khiến tôi phải nhìn trộm thật lâu mỗi khi có cơ hội, để rồi đôi khi trông tôi thật ngốc nghếch khi bị em bắt gặp. Vì một số lý do mà tôi có cơ hội gặp và nói chuyện với em nhiều lần nữa sau đó.
Thời gian trôi qua song hành với những lần đi chơi cả nhóm bạn, hay may mắn được em cho gặp riêng, những lúc nhìn em vụng về đến bật cười, những tin nhắn vui đùa là cảm giác cứ mãi lớn dần trong tâm trí khiến tôi phải nghiêm túc nghĩ về nó. Tôi biết chính xác đó là cái gì, và biết mình yêu em mất rồi. Dường như em cũng cảm nhận được cho nên dù vẫn liên lạc với nhau nhưng em đều tìm cách phủ nhận tình cảm của tôi.
“Bạn”, với em tôi thực sự ghét cái định nghĩa này nhưng em chỉ cho phép điều đó diễn ra. Sau đó tôi biết em đã có người yêu, em cũng nói không muốn lấy chồng xa nhà bởi tôi là một chàng trai miền Tây Bắc, còn em là cô gái xứ Nghệ. Khoảng cách đó đối với nhiều người không quá quan trọng nhưng em lại nặng nề lắm, hoặc đó chỉ là lý do em đưa thêm ra để tôi đừng mong đợi gì nữa. Tôi vô cùng coi trọ𝄹ng nhân cách của em, chính điều đó làm bản thân càng yêu em hơn bao giờ hết.
Tôi phải làm sao đây, bản thân rất yêu em nhưng tiếp tục thương nhớ về em chỉ làm tôi khổ tâm và em sẽ phải nhận những rắc rối không đáng có. Một người không biết suy nghĩ cũng biết rằng cướp đi hạnh phúc của người khác là điều rất🦹 không nên. Có khi nào hạnh phúc thật sự khi người mình yêu được hạnh phúc không?
Mong mọi người hãy cho tôi lờ☂i khuyên nên làm thế nào bây giờ, bằng mọi giá để quên em đi hay tiếp tục yêu em và chờ 😼ở cuối một con đường nhỏ nào đó trong cuộc đời này.
Huỳnh