Tôi khi ấy đã có nguyên tắc không hứa những gì mình không chắc làm được, vì vậy chỉ biết im lặng. Thời g🌊ian sau, tôi phát hiện em có thêm người khác, em bảo cô đơn do tôi bận học nhiều quá, vì thế đồng ý đi chơi với ngư⛄ời kia chứ không có gì cả. Tôi không tin và chia tay em.
Năm 22 tuổi, tôi vẫn không quên được em, biết em cũng chưa có người yêu, chúng tôi quay lại. Ngày tốt nghiệp đại học, em hỏi tôi: "Sau này anh sẽ cưới em chứ", tôi cũng không nói gì. Sau đó tôi suy ngh⭕ĩ rất nhiều, tự cho rằng yêu một người chưa có gì như tôi sẽ làm em khổ mà tôi không tập trung phát triển được sự nghiệp. Chúng tô▨i lại chia tay.
Năm 24 tuổi, em l🍌ấy chồng. Ngày em gọi điện mời cưới, tim tôi như thắt lại, cảm giác mình sắp đánh mất thứ gì đó rất lớn. Tôi muốn giữ em lại bên mình nhưng không đủ can đảm. Ngày em cưới, tôi lặng lẽ đến nhà tặng quà và chúc em hạnh phúc. Tôi tin chẳng có thứ tình yêu nào là vĩnh cửu, thời gian sẽ giúp quên em. Vậy mà thời gian lại chẳng làm được điều tôi mong🐬 muốn.
Sau 15 năm phấn đấu miệt mài, tôi có hầu hết những thứ mình muốn nhưng trong thâm tâm chưa bao giờ cảm tꦡhấy vui thực sự. Bao năm qua, tôi không thể yêu ai, vẫn sống một mình, âm thầm cập nhật mọi thông tin về cuộc sống của em, ngắm nhìn em qua mạng xã hội và mỉm cười. Tôi không hề có ý định xen vào cuộc đời em một lần nữa, cũng cố gắng gặp gỡ những cô gái khác để tìm kiếm một nửa của đời mình mà không được. Tôi ngày càng cô độc và trầm cảm, thấy tiền bạc địa vị cũng chẳng có mấy ý nghĩa. Trong đầu tôi bắt đầu có ý nghĩa muốn bỏ lại tất cả để đi tu.
Đây là bí mật tôi giữ kín bao năm, chỉ có hai người bạn thân thiết nhất biết. Nay tôi viết ra những lời tâm sự này cho nhẹ lòng. Mong mọi người chia sẻ và cho tôi những lời khuyên. Xin chân t👍hành cảm ơn quý báo và các b🦄ạn.
Thuận
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc