Nói về chuyện tại sao tôi không có xe hơi, thì lý do đầu tiên không có tiền là điꦏều chắc như bắp rồi. Nhưng nếu có tiền, tôi cũng để làm chuyện khác chứ không mua sắm xe hơi làm gì.
Bởi tôi nghĩ, ngồi trên xe của thiên hạ thì êm từ cái lưng tới cái bàn ngồi thì khoái thật, cảm thấy giống như lúc Chí Phèo được🌱 Thị Nở nấu cho chén cháo hành nóng hổi vừa thổi vừa húp. Chứ nếu ngồi trên xe mình bỏ tiền ra mua, cái ghế như có trét mủ mắt mèo!
Tôi vừa biết, một người bà con chung quốc tịch với ngài Barack Obama vừa tậu một chiếc Honda Civic 2.0 AT đời 2013 mới đập hộp từ chính hãng với giá 17.000 USD, thêm thuế 6🌼% là 1.020 USD nữa, vị chi là 18.020 USD.
Số tiền này, n🔜ếu tôi quy đổi theo tỷ giá ngân hàng ngày 30/11 (21.080 VND mua v🌠ào), giá chiếc xe là hơn 379 triệu đồng. Người mua còn được tặng: iPad, laptop hay iPhone (chọn 1 trong 3 món). Nhưng theo đúng phong cách dân Mỹ, người mua chỉ phải trả trước lần đầu 5.000 USD, phần còn lại trả dần mỗi tháng 200-250 USD.
Mức lương tối thiểu theo quy định của các Liên bang Mỹ hiện nay là 7,25 USD/giờ làm, nghĩa là một người làm toàn thời gian mỗi năm kiếm được hơn 15.000 USD, mỗi tháng 1.250 USD. Xin lưu ý, đó là mức lương tối thiểu thôi, vì chiếc xe này bằng 14,4 tháng lương tối thiểu.
Bảng giá chiếc xe cùng loại do hãng Honda Việt Nam cung cấp sáng 30/11 bán ở Việt Nam là 860 triệu đồng, đã bao gồm thuế VAT nhưng chưa tính ꦛcác loại phí lưu hành.
Như vậy, chỉ tính tiền xe xuất xưởng, nếu tôi mua thì phải chịu tốn hơn người bà con Mỹ kia tới 480 triệu đồng (tức gần nửa tỷ đồng). Mức lương tối thiểu chung của người lao động Việt Nam được áp dụng từ ngày 1/7 là 1.150.000 đồng mỗi tháng. Giá chiếc xe này bằng 747,8 tháng lương tối thiểu.
Tôi là dân ki♑ểm tra phần cứng máy tính. Tôi chỉ đưa ra những con số vô tri vô giác thôi. Còn về chuyện giải thích vì sao giá xe như vậy thì tôi không bàn.
Hồi cuối tháng 9/2013 ở Denver (bang Colorado, Mỹ), khi tôi đưa mọi người đi vào trung tâm thành phố chơi ngày chủ nhật, ông thầy của tôi chạy xe cố tìm cho bằ🌱ng được một chỗ đậu xe miễn phí mà𓄧 cư dân thành phố này được hưởng vào dịp cuối tuần.
Bà xã của thầy càm ràm, kêu thầy tấp đại vô một bãi xe tư nhân có thu phí nào đó cũng được. Còn thầy thì dạy cho tôi một bài học: Cái gì cũng phải bảo đảm tính hợp lý. Bất hợp lý thì dù chỉ 1 đồng cũng không bỏ ra!
Những lần qua Thái Lan, tôi được mấy người bạn “nội địa” rủ đi xem họ mua xe hơi. Mà lạ kỳ, họ mua xe hơi giống như bên mình đi mua xe gắn máy vậy. Giá xe chỉ bằng phân nửa ở Việt Nam. Thủ tục đưa xe ra chạy nhong nhong ngoài đường lại rất nhanh chóng và đơn giản.
Thôi, xe taxi tới rồi, tôi đi mua xe đạp đây.