Mẹ thân ái của con,
Trên thiên đàng, mẹ có được khỏe không ạ?
Xin mẹ hãy tha thứ cho con, troꦉng cuộc sống hàng ngày không lúc nào dám nhớ về mẹ. Vì con đã hứa với mẹ rằng sẽ trở lên kiên cường, không khóc nữa. Nhưng, hôm nay xin cho con một ngoại lệ, xin mẹ cho con được viết ra những điều tưởng niệm về mẹ, người phụ nữ con trân quý nhất.
Mẹ luôn là một người phụ nữ thật cần mẫn, cầu toàn. Khi còn nhỏ, mẹ vẫn luôn rất nghiêm khắc với con. Ban ngày, mẹ xuống đồng làm việc nhưng chưa bao giờ khiến con phải làm việc nặng. Mẹ nói: "Học cho giỏ🐼i để khỏi chân lấm tay bùn như mẹ". Buổi tối, mẹ vừa ngồi khâu vá, vừa dạy con học bài. Khi con sai lầm sẽ bị mẹ quát lớn, dọa con nhiều lần khóc lóc, run rẩy. Trong l🦩òng con nghĩ, nếu mẹ mà dịu dàng hơn một chút thì thật tốt biết bao.
Cũng nhờ mẹ nghiêm khắc dạy bảo mà con thuận lợi học tập và trở thành mộtꦗ người giáo viên như mơ ước. Chỉ là, mẹ chưa từng dùng một đồng tiền lương của con. Con nghĩ, đợi khi nào có tiền sẽ mua cho mẹ một bộ quần áo thật đẹp, nấu cho mẹ thật nhiều món ăn ngon... Tháng lương đầ✨u tiên, con vừa cầm tiền đã đi trả nợ hết. Tháng thứ 2 rồi tháng thứ 3 cũng vậy, con đành nghĩ bụng khi nào ổn định hơn sẽ mua một món quà thật to cho mẹ. Chỉ là, không chờ được đến lúc ấy.
20h hôm đó, khi con chạy về đến nhà cũng không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối. Quỳ gối bên♛ giường, con xin hứa sẽ kiên cường hơn nhưng lệ cứ rơi như suối trào. Đêm đen kịt, bốn phía im ắng, nước mưa đập vào mái tôn, ánh nến giãy giụa tro🅷ng đêm mưa gió. Từng giọt nước mắt của con vẫn cứ lặng yên không tiếng động rơi xuống.
Con thật bất hiếu, không để cho mẹ có một ngày trên đời được hưởng hạnh phúc. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng,�🅺� con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, hiện thực thật tàn khốc biết bao.
Còn nhớ một tháng trước,꧑ mẹ đã bị ốm nặng. Con vẫn còn nhớ rõ mẹ mỗi ngày kéo lấy thân thể mệt mỏi, ngồi dưới dàn hoa lê trắng, nhắm mắt lại, ánh nắng thảm đạm chiếu tới khuôn mặt tràn đầy bất lực của mẹ. Ngay lúc đó, con còn không hiểu được thân thể của mẹ đang khó chịu tới nhường nào. Khi đó, con chỉ nghĩ không nên đi quấy rầy mẹ, nên để m✨ẹ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Hơn ba mươi ngày thật ngắn nhưng lại thật dài ấy, mẹ phải một mình gánh chịu đau đớn mỗi ngày. Con hận mình tuổi nhỏ vô tri. Nếu thời gian có thể quay trở lại, con tuyệt đối s♎ẽ không để mẹ mất sớm. Chao ơi, mỗi khi nhớ tới, đau đớn🐓 khôn nguôi!
Mẹ💙 à, từ khi mẹ đi, con đã biết bớt thời gian để về thăm bà ngoại. Khi nhìn tới bà, con lại nhớ tới mẹ, trong lòng nghẹn ngào. Mẹ nhìn thấy con, lại sâu kín thở dài, khóc không thành tiếng.
Nhân dịp con tới viếng mộ mẹ. Nước mưa rơ💛i tí tách, mẹ ở bên trong, con ở bên ngoài. Tí tách tí tách, nước mưa làm ướt mộ phần, cũng l𒈔àm ướt con, lạnh lùng thê lương...
Con nhớ mẹ lắm mẹ ơi!
Nguyễn Thị Quế
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc💃 tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài.